Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm tôi và Thời Diệc đối đầu căng nhất, tôi thường coi anh ấy như ngựa mà cưỡi, luôn cười ha ha rồi hét to: “Giá giá giá…”
Anh bị tôi bắt nạt đến đỏ bừng cả mặt, vậy mà sau đó vẫn cứ xuất hiện trên con đường tôi hay đi qua.
Thế rồi năm lớp 12, tôi buộc phải rời khỏi Bắc Kinh.
Lần gặp lại là mười năm sau.
Bạn thân hẹn tôi đi tụ họp.
Rượu qua ba vòng, một người bạn trêu đùa:
“Thanh Nguyệt à, cậu không biết đâu, sau khi cậu đi, A Diệc cứ như hòn vọng phu vậy đó, thỉnh thoảng lại chạy đến con hẻm nơi cậu từng đánh cậu ta, người ta không biết còn tưởng cậu ấy thầm yêu cậu đấy!”
Tôi bị câu đó chọc cười.
Nhưng Thời Diệc nghe xong lại đứng dậy, ngồi ngay xuống bên cạnh tôi, còn cố tình dùng ngón út ngoắc nhẹ lấy tay tôi.
01
Tôi và Thời Diệc là kẻ thù không đội trời chung suốt nhiều năm.
Nhà chúng tôi ở đối diện nhau, lớn lên cùng nhau.
Lẽ ra phải là thanh mai trúc mã, nhưng tôi và anh ấy lại gặp là đánh.
Lần đầu gặp nhau, chúng tôi mới ba tuổi, tôi tốt bụng “mách lẻo” mẹ anh ấy chuyện anh tè dầm.
Lúc đó, tôi nhỏ xíu, đứng ngoài cửa hét vào trong:
“Dì ơi, Thời Diệc tè dầm rồi! Mau giúp anh ấy thay đồ đi!”
Thời Diệc hơn tôi nửa tuổi, mặt đỏ như gấc, từ đó mất hết uy quyền với đám bạn trong khu.
Thật ra tôi cố ý đấy, vì tôi hơi ganh tỵ với anh ấy.
Anh ấy từ nhỏ đã đẹp trai, lại giống như một mặt trời nhỏ, ai cũng thích.
Còn tôi thì hơi mũm mĩm, hay bị gọi là “mụn ú”, lại thêm tính nhút nhát, đúng kiểu chẳng ai để mắt tới trong góc lớp.
Từ đó, tôi và Thời Diệc thành đối thủ truyền kiếp.
Trớ trêu thay, không chỉ học chung tiểu học, chúng tôi còn học chung cả cấp hai, cấp ba.
Đã vậy lại còn thường xuyên bị xếp cùng lớp.
Trong lớp, chúng tôi hầu như không nói chuyện, nhưng chuyện gì liên quan đến anh ấy là tôi không bao giờ bỏ qua.
Anh đến lớp muộn một phút, tôi lập tức đứng dậy mách với giáo viên.
Anh trốn học thêm buổi tối để tụ tập bạn bè, tôi – với tư cách lớp phó học tập – gom luôn tập bài tập bỏ trống của anh đem nộp, tiện thể báo cáo một câu với giáo viên chủ nhiệm.
Anh trả đũa tôi cũng ác không kém.
Tôi lén ăn vặt trong lớp, anh liền bóc luôn gói khoai tây ăn rôm rốp, kết quả cả hai bị phạt đứng ngoài hành lang.
Tôi lén viết thư tình cho cậu bạn tôi thích, anh ấy lại lén kể cho mẹ tôi nghe, khiến tôi bị cấm yêu đương đến tận sau kỳ thi đại học, cuối tuần cũng không được ra khỏi nhà.
Đến khi biết tin người tôi thích có bạn gái, tôi kéo bạn thân đi uống rượu giải sầu.
Ai ngờ tôi uống một ly là gục.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, bạn thân gọi tới với giọng đầy dè dặt:
“Thanh Nguyệt à? Hôm qua cậu ổn chứ?”
Tôi ngẩn ra, “Tớ… chắc ổn?”
“Này, tớ không hỏi cậu ổn không, tớ hỏi là cậu với Thời Diệc thế nào rồi?”
Tôi khó hiểu, “Liên quan gì tới anh ta?”
“Cậu uống say đến mất trí nhớ rồi à? Cậu không chỉ nôn lên người anh ta mà còn đòi cưỡi anh ta như ngựa, còn hét to: ‘Giá giá giá…’ nữa kìa.”
Tôi hoảng loạn đến mức bật dậy khỏi giường: “Không thể nào!”
Sao tôi có thể làm ra chuyện mất mặt thế chứ, mà sao anh ấy không trả đũa?
Bạn thân thở dài: “Nếu không để cậu cưỡi, thì cậu đã ôm thùng rác mà hôn mất rồi. Cậu nhất quyết không chịu về, anh ấy không còn cách nào mới dỗ dành kiểu đó.”
Tôi chết lặng, bạn thân thấy tôi im lặng thì nói tiếp:
“Tớ thấy mặt Thời Diệc đỏ rần cả lên, trước kia tớ còn nghĩ hai cậu hợp nhau, giờ nghĩ lại… thấy cậu thì sướng thật, còn anh ta đúng là khổ.”
Thế nên hôm sau, ánh mắt anh ta nhìn tôi càng như thấy ma.
Cứ thế, mối quan hệ căng như dây đàn giữa chúng tôi ngày càng gay gắt, đến mức cả lớp đều biết chỉ cần nhốt hai đứa vào một phòng là sẽ cãi nhau to.
Tôi thậm chí còn cố tình chọn lối đi không đụng mặt anh ta, anh ta đi hướng Đông, tôi đi hướng Tây.
Nhưng không hiểu sao, tên này cứ luôn xuất hiện ở chỗ tôi bắt buộc phải đi qua.
Và mỗi lần gặp là y như rằng, lại cãi nhau một trận.
Anh ta chê tôi mắt nhìn kém, tôi mắng lại anh học dốt.
Tôi nguyền rủa anh ăn mì gói không có gói gia vị, đi vệ sinh thì không có giấy.
Anh ta thì bảo ai lấy tôi chắc là xui tám đời.
Cãi đến mức chỉ thiếu nước lao vào đánh nhau.
2.
Trớ trêu là, mẹ hai đứa lại là bạn thân chí cốt.
Tôi thường xuyên bị ép mặt mày cau có đến gõ cửa nhà anh ta.
Một lần tôi sang nhà anh, dì Trần dịu dàng nhìn tôi, nói: “Thanh Nguyệt đến rồi à!”
Sau đó dì quay đầu hét lên lầu: “Thời Diệc! Con là heo à còn ngủ? Mười hai giờ rồi còn chưa ăn sáng, học hành cũng không chịu học, không biết học tập bạn Thanh Nguyệt đi!”
Trên lầu chẳng có chút động tĩnh nào.
Thế là nhiệm vụ gọi anh dậy đương nhiên lại rơi xuống đầu tôi.
Cửa không khóa, tôi gõ ba cái không ai đáp liền đẩy cửa bước vào.
Thời Diệc vẫn nằm dài trên giường.
“Thời Diệc, sao anh còn nằm đó? Không nghe tôi gọi…” Tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ anh ta hôn mê rồi?
Tôi vội lao đến bên giường.
Mặt anh đỏ bừng, mắt nhắm chặt, tóc rũ trước trán ướt đẫm mồ hôi, môi mím lại, trông rất khó chịu.
Tôi bỗng chốc cảm thán: gen nhà này đúng là quá mạnh, dì Trần là đại mỹ nhân, Thời Diệc cũng thừa hưởng hoàn hảo nhan sắc của dì.
Nhưng giờ cứu người quan trọng hơn, tôi đưa tay sờ trán anh, có vẻ đang sốt cao.
“Thời Diệc? Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Cuối cùng anh cũng mở mắt, nhìn tôi lơ mơ.
“Sao em lại ở đây?”
Tôi giận dữ, “Nếu tôi không ở đây thì anh định bị sốt đến chết à? Mẹ tôi nhờ tôi gọi anh qua ăn cơm, ai ngờ gọi mãi không dậy.”
Có lẽ vì đang sốt nên Thời Diệc hiếm khi không cãi lại tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Lần đầu tiên thấy kẻ thù truyền kiếp ngoan ngoãn như vậy, tim tôi tự dưng mềm xuống.
Tôi vội đỡ anh dậy, rót cho anh cốc nước.
Tưởng anh sẽ tự uống, ai ngờ anh trực tiếp vươn đầu ra, uống luôn từ tay tôi.
Tôi cố nhịn không chửi, nhắc nhở bản thân: anh ấy là bệnh nhân, là bệnh nhân…
“Tự thu xếp đi, lát nữa đi viện.” Tôi lạnh mặt đứng dậy.
Nhưng sau lưng, Thời Diệc đột nhiên cũng đứng dậy.
Tôi bị giật mình, chưa kịp phản ứng thì anh đã đổ cả người vào lòng tôi.
Tôi lảo đảo, bị anh đè ngã xuống giường.
Anh thần trí mơ hồ, cái đầu tóc mềm mại cọ qua lại trên cổ tôi.
“Thời Diệc, anh làm gì đấy?” Tôi sắp nổ tung rồi.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, như thể hoàn toàn không hiểu tôi đang nói gì.
Thôi kệ, không chấp người đang bệnh.
Tôi cố kéo anh dậy, nhưng anh nặng quá, kéo mãi không nổi, mà anh lại chẳng có ý định tự đứng dậy, cứ nằm lì theo đúng tư thế đó.
Tôi sẽ nhớ mãi cảnh đó: dì Trần và mẹ tôi xông vào phòng, một người nói: “Ái chà, xin lỗi, làm phiền rồi.”
Người kia thì ngước nhìn trần nhà vừa cười tủm tỉm.
Tôi không chịu nổi hét lên với mẹ: “Đừng nhìn nữa, mau tới giúp con!”
Cuối cùng cũng đưa được Thời Diệc vào bệnh viện.
Từ hôm đó, mỗi lần nhìn tôi là mặt anh lại đỏ lên, chắc anh cũng cảm thấy mình hôm đó quá mất mặt.