Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ sống một mình lại sướng như tiên thế này.
Sáng sớm, tôi bị chuỗi cuộc đánh .
nhắm mở, nghe thấy giọng đồng nghiệp cằn nhằn:
“Hẹn 10 giờ gặp khách, giờ 9:40 rồi, anh ở đâu đấy?”
Tôi giật bắn, vội vã nhảy khỏi giường:
“Cậu trước đi, tôi đang tới đây!”
Lục tung tủ đồ cũng không bộ nào sạch.
Tôi theo phản xạ hét lên:
“Phương Hảo, áo sơ mi của anh đâu rồi?”
Không có ai trả lời.
Khốn , quên mất là đã ly hôn rồi!
Tôi hấp tấp mặc đại một bộ, phóng điểm hẹn.
Đồng nghiệp và khách hàng thấy tôi đều sững người, rồi cúi nói chuyện riêng.
Tôi cúi nhìn, mới nhận áo dính vết dầu từ hôm trước ăn đồ mang về.
Pha trộn cùng mùi bia cũ và khói thuốc, sự… không ổn.
Họ chứ? Đây là niềm vui của đàn ông độc thân.
Tan làm, về nhà tôi ngả lưng lên sofa, hút thuốc, chơi game, đói thì đồ ăn, khuya thì , chẳng ai quản.
Không ai dậy — thì đặt báo .
Không ai nấu sáng — ngoài đường thiếu đồ ăn.
Không ai giặt đồ — có máy giặt, quăng vào là xong.
Tôi không ngờ chiếc quần lót đỏ bị màu, làm sơ mi của tôi thành màu hồng cánh sen.
Đáng c.h.ế.t ! Tất tại mụ đó mua toàn đồ rẻ tiền!
Tối thứ Sáu, tôi rủ đám bạn về nhà tụ tập.
Vừa mở cửa, đám bạn tròn như thấy ma.
Kiến nhăn mày:
“Anh à, chị dâu đâu rồi?”
Tôi thản nhiên:
“Ly hôn rồi, không có ở nhà càng , khỏi càm ràm ngày.”
“Chuẩn rồi, anh Trần tuổi trẻ tài cao, cô khác đẹp hơn là chắc.”
Kiến lí nhí:
“ em thấy chị dâu cũng …”
Một người nhóm khều tay Kiến, hiệu đừng lắm lời:
“Phương Hảo dù , anh Trần còn được hơn chứ sao!”
Mọi người đồng loạt tán thành.
Tôi thì cười hớn hở, không hề để ý đứa kia nín thở khi đi qua bàn ăn bừa bộn, hay mặt cau có khi thấy phòng khách bừa mức không có chỗ đặt chân.
Không có Phương Hảo nấu ăn? Không sao, đặt đồ ăn liền: BBQ, tôm càng, lẩu cay, đủ !
Thêm rượu và t.h.u.ố.c lá tôi mua về để trêu tức Phương Hảo nữa.
Một đêm tiệc tùng náo nhiệt kéo dài tới tận khuya.
Sáng hôm sau, tôi uể oải ôm đau như búa bổ, nằm trên giường rên:
“Phương Hảo… anh đau quá… nấu giùm anh cốc trà giải rượu, thêm nồi cháo nữa…”
nhà làm còn bóng dáng Phương Hảo.
Tôi lảo đảo xuống giường, vừa mở cửa liền bị mùi ăn thiu táp vào mặt, buồn nôn không chịu nổi.
Ban chỉ nôn khan vài tiếng.
nhìn thấy bồn cầu lốm đốm ố vàng, tôi nôn suýt lên bảng gặp ông bà tổ tiên.
Chiều hôm đó, tôi gắng gượng lết xuống căn-tin ăn tối, gặp lại vườn.
Tôi định bắt chuyện, cô né người ngay lập tức.
Tôi cười ngượng:
“Xin lỗi nhé, hôm qua uống hơi quá.”
“ , em từng nói chồng em em 10.000 tệ sinh hoạt phí một tháng đúng không? Em có thể giúp anh hỏi cô bạn xem có ai còn độc thân không? Anh cũng sẵn sàng 10.000 tệ.”
Cô nhíu mày, ánh đầy khó hiểu.
Tôi tưởng cô chưa hiểu:
“Ý anh là… anh bạn gái. Một người giống như em vậy.”
cười — nụ cười dịu dàng, quyến rũ:
“Anh sẵn sàng 10.000 sinh hoạt phí? Được thôi, em sẽ hỏi giúp. … anh có yêu cầu không?”
Nghe vậy tôi mừng húm, lập tức nói:
“Phải xinh, ăn mặc, dáng thì tầm như em là được rồi, kém chút cũng được. làm việc nhà, giữ nhà gọn gàng như em, nhất là nấu ăn vì anh không quen đồ ăn ngoài. À, anh bận lắm, đi làm ngày, tan làm nghỉ ngơi nên nhất là cô quán xuyến mọi việc nhà luôn.”
cười cười, ánh đầy ẩn ý:
“Anh Trần à, anh đang bạn gái hay… người giúp việc thế?”
Tôi ngẩn người:
“Bạn gái thì chẳng phải nên chăm sóc bạn trai sao? Với lại anh trả hẳn 10.000 cơ !”
“Ừ, để em hỏi thử.”
Cô cười nhẹ rồi quay người bỏ đi.
Chờ mãi, chờ hoài, ngày rồi vẫn không thấy hồi âm.
Tôi sốt ruột, gõ cửa nhà cô ở tầng 8, hàng xóm bảo hình như cô với chồng đi du lịch rồi.
Tôi bắt cuống.
Rác nhà bắt bốc mùi, thối không tả nổi.
Đồ đạc bừa bộn mức đi lại phải dùng chân hất từng thứ mới có đường đi.
Kem đánh răng, túi đựng rác đều hết sạch, đi làm về lại quên mua, đành nhịn.
Tôi lên nhóm bạn hỏi:
“Anh em ơi, có ai quen cô nào độc thân không, giới thiệu tôi với.”
Nhóm toàn đùa cợt, chẳng ai giới thiệu .
Tôi quay clip cảnh nhà bừa bộn, gửi vào nhóm kèm dòng:
“Miễn là làm việc nhà, tôi sẵn sàng chu cấp 10.000 mỗi tháng.”
Không lâu sau, điện thoại reo liên tục.
Tôi chọn vài người có ảnh đại diện , trông xinh xắn, rồi add.
Đang nói chuyện rôm rả, tạch một , mất điện.
Tôi không ngờ đóng tiền điện lại cần số hợp đồng.
Tôi đâu có đó là !
Phương Hảo, cuộc đều bận máy.
Đang vò bứt tai lục hóa đơn điện thì mẹ tôi ——
“Thần Thần à, mẹ nghe mụ Phương Hảo kia bảo tụi bây ly hôn rồi đúng không??!!”
Giọng the thé, sắc như dao, khiến tôi suýt rơi điện thoại.
“ ly hôn mẹ và ba đều ủng hộ! trai mẹ xứng đáng với người hơn! , quyết không thể để thằng bé Tinh Diệu theo cô ta!”
“Cháu đích tôn nhà họ Vương sao lại theo một đàn bà không danh không phận được?!”