Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn nói tôi “ lại gần thấy mùi đàn ông tồi”.
Cư dân mạng đặt cho tôi biệt danh: “Anh Cao Quý 10 một tháng”.
Tức quá, tôi bình luận một dưới video.
Không ngờ cả đám vào tổng tấn công, inbox mắng tôi suốt ngày.
Đúng đang chửi thề vì tức, điện thoại ngân hàng gọi :
“Kính chào anh , hệ thống cho thấy khoản vay tháng của anh là 7.899,63 tệ quá hạn 2 ngày. Mong anh nhanh chóng thanh toán.”
Việc trước giờ đều là do Phương Hảo lo.
con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó, không biết nổi cơn điên đòi ly hôn!
Còn ngày phát lương.
Tôi thấy thật khó hiểu. Theo lý nói, tháng nộp đơn ly hôn, không đưa sinh hoạt phí cho Phương Hảo nữa, lẽ tiền còn dư.
Tiền của tôi đâu?
Tìm lui thấy hơn năm ?!
Không còn cách nào khác, tôi đành đi vay tiền bạn bè.
Nhưng ai cũng nói tiền của họ giữ, không lấy được.
Tốt thôi! Ai cũng có , bắt nạt tôi không có đúng không?
Đặc biệt là Trương Kiến, hắn còn nói:
“Anh chơi không đẹp tí nào, đi lừa cả tiền anh , cho bạn gái được 10 tiền 5 quay sang đi vay?”
Nhìn hàng loạt tin nhắn “hahaha” chọc ghẹo, tôi bỗng nhớ những điều tốt đẹp Phương Hảo từng .
Có cô ấy, tôi bao giờ lo chuyện trả góp , tiền nước điện.
Không lo đang ngồi vệ sinh hết giấy, không tốn tiền mua đồ ăn ngoài.
Về là có cơm ăn, có quần áo sạch mặc. tuy lắm đồ, nhưng Phương Hảo luôn dọn gọn gàng.
Tôi nhận mình hối hận.
Muốn gọi điện cho Phương Hảo, nhưng cô ấy chặn tôi.
Phương Hảo là con gái đi lấy chồng xa, không có thân bên . Từ khi nghỉ việc, bạn bè chỗ cũng dần mất liên lạc.
Tôi chẳng biết tìm cô ấy đâu.
có thể khóc lóc lại lời nhắn thoại, nói rằng tôi biết sai rồi, muốn sống tử tế với cô ấy, nói rằng tôi giữ lại 1 , còn lại đều đưa cô ấy giữ, mong cô ấy tha thứ.
Nhưng chẳng bao giờ có hồi âm.
Cuối cùng, mơ màng sống qua 30 ngày, ngày đến Cục Dân chính thủ tục ly hôn.
đó, tôi gặp lại một Phương Hảo hoàn toàn khác.
Vẫn là quần áo kiểu dáng và chất liệu chẳng có đặc biệt, nhưng mặc trên cô ấy lại có cảm giác khác hẳn.
Cô ấy gầy đi nhiều, và cũng đẹp hơn rất nhiều.
tôi nhớ lại hình ảnh cô gái năm xưa tôi từng yêu.
Tôi vui mừng mặt, vội chạy :
“ ơi, đến rồi à? Anh biết sai rồi, đừng ly hôn được không?”
Phương Hảo lùi lại một bước, ánh mắt bình tĩnh:
“Chúng ta giờ ly hôn, còn bước cuối cùng, nhưng chẳng chính anh là nói đó sao?”
Nghe thấy nói của Phương Hảo, tôi càng kích động hơn. Cô ấy còn nhớ lời tôi mỉa mai, chứng tỏ vẫn còn tâm đến tôi.
Nếu tôi cố gắng dỗ dành, có lẽ còn níu kéo được.
Tôi vừa mềm chân muốn quỳ xuống.
Nhưng cô ấy lạnh lùng buông một :
“ Tử Thần, đừng tôi khinh thường anh.”
Lòng tôi càng rối loạn, vội vàng đuổi theo cô ấy:
“Phương Hảo, anh sai rồi, anh không muốn ly hôn.”
Đúng đó, tôi dẫn theo con trai Tinh Diệu đến.
Cả sảnh lớn vang lên tiếng bà nói to:
“Ly ly! Ly rồi con trai tôi sẽ tìm được đẹp hơn! Nhưng con không được, đó là mạch sống của họ !”
Nghe tôi nói thế, tôi nảy một chiêu.
Tôi bảo Phương Hảo:
“ muốn ly hôn cũng được, nhưng con lại cho anh!”
Phương Hảo thương con nhất, nào cũng dính lấy thằng bé.
Tôi không tin cô ấy chịu nổi nếu xa con.
Nếu cô ấy muốn được bên con, không thể ly hôn với tôi.
Tôi còn tự vỗ tay khen mình thông minh.
Ai ngờ, còn kịp đắc ý, Phương Hảo lạnh lùng nói:
“Được, tôi đồng ý con cho anh. Tôi chuẩn sẵn đơn ly hôn, ký lại thôi.”
“… ?!”
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt.
Không thể nào!
Tôi không cam tâm, không tin Phương Hảo có thể từ bỏ con.
Dường như trả lời thắc mắc của tôi, cô ấy ngồi xuống, nhìn con trai:
“Diệu Diệu, con có muốn cùng không?”
Thằng bé giơ đồ chơi lên, ném mạnh vào mặt cô ấy:
“ xấu cút đi! Con không , không ! Cút đi!”
Phương Hảo tránh được cú ném, trên mặt thoáng qua một nỗi đau và buồn bã.
Nhưng giọng nói kiên định:
“ Tử Thần, anh tôi không , con tôi cũng không . Mau ký tên đi, đừng lỡ việc nhận đơn của tôi.”
đó tôi hoảng loạn, tim như bóp nghẹt từng nhịp.
“Không ly hôn! Tôi không đồng ý ly hôn! Phương Hảo, cả đời là anh!
“ ơi, đi giao đồ ăn vất vả lắm, về đi, anh nuôi …”
Tôi vừa khóc vừa kéo tay cô ấy.
Phương Hảo phì một tiếng khinh bỉ:
“Nuôi tôi? Đó gọi là ngửa tay xin ăn sống nhờ chồng. Tôi nói đó lừa đủ sao? Còn muốn chui đầu vào hố lửa nữa. Tử Thần, anh không muốn ly hôn đúng không?”
Tôi quỳ rạp xuống đất, ôm lấy ống quần cô ấy:
“Không muốn… Anh không muốn ly hôn với …”
Phương Hảo tát cho tôi một :
“Buông ! Tử Thần, anh tôi buồn nôn!”
đó tôi nghĩ, nếu cô ấy chịu không ly hôn, tát vài cũng cam lòng.
Nhưng cô ấy nói:
“Cuộc ly hôn , tôi nhất định sẽ ly cho bằng được!”
Bảo vệ lao đến kéo tôi . tôi vẫn đứng bên cạnh la lối:
“Con à, con giỏi như vậy, phụ nữ theo con còn thiếu ! Phương Hảo là thá ! Đồ đàn bà bỏ đi!”
Tôi như rơi vào hố băng.
Lẩm bẩm:
“Không thể nào… không có cô ấy, sẽ không có ai muốn bên mình đâu… Bọn họ yêu tiền thôi…”