Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Làm người thì cũng bắt kịp thời đại. Bây giờ thiên hạ người ta nói đến “nữ chủ độc lập”.

Tôi không dựa vào ông chồng chết quách, không dựa vào thằng con ngu, tôi dựa vào !

Văn Nghiên! Anh cứ để mẹ anh làm nhục em thế này à? Em muốn hôn! Em sẽ mang cả hai đứa con đi luôn!”

thì ! xong tôi còn giới thiệu cho nó mấy cô trẻ đẹp, tôi cũng hưởng phúc rồi chứ!”

Thấy tôi hoàn toàn không mảy may quan tâm, con dâu gào khóc càng dữ.

Con trai tôi thấy tình hình căng thì chạy đến kéo tôi lại:

“Mẹ! Nếu mẹ còn nói như thế, sau này đừng đến đây nữa!”

“Tôi còn chả thèm đến!”

“Được! Sau này đừng mơ thấy con nhận mẹ làm bà!”

Con dâu tôi trợn mắt, cả mắt đỏ ngầu vì tức.

Tôi khẽ nhếch môi – làm bà của tụi nó thì có gì vẻ vang đâu?

Con có phúc của con , không có con cháu thì tôi càng rảnh rang hưởng phúc.

Hai tháng sau, tôi chuẩn bị bữa trưa ở nhà chủ, ngoài cổng bỗng ầm ĩ, tiếng trẻ con khóc la, tiếng cãi nhau vang một trận hỗn loạn.

Chủ nhà cau mày, quay sang hỏi người giúp việc khác:

“Chuyện gì xảy ra ngoài cổng vậy?”

mấy chốc, người giúp việc quay lại.

“Phu nhân, có một người phụ nữ bế hai đứa nhỏ quỳ ngoài cổng khóc lóc. Hình như tới tìm dì Hà.”

Tay tôi bày đồ ăn thì khựng lại:

“Tìm tôi?”

Tôi bước ra xem thì thấy – con dâu tôi, một bế theo hai đứa con, quỳ gối ngay trước cổng nhà chủ.

6

“Mẹ ơi! Mẹ thương Văn Nghiên với các con một chút được không? con giờ sống khổ lắm rồi, con cũng bị bệnh rồi!

Mẹ là bà nội của tụi nhỏ, mẹ cháu một chút cũng không được sao?

Tiểu Kiệt nhớ mẹ đến mức khóc suốt đêm không ngủ , miệng cứ gọi bà nội mãi!

Mẹ dù có ghét con thế cũng không nên ép con hôn như vậy…

Con thật lòng yêu Văn Nghiên mà! cần mẹ chăm Tiểu Kiệt, con lập tức sẽ dọn đi!”

Chủ nhà tôi bây giờ cũng tầm tuổi con dâu, thấy cảnh này cũng hơi mủi lòng.

Nhưng là biết ngay có điều không ổn, chị ấy quay sang hỏi ý tôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu:

“Tôi không việc. Nhưng tôi muốn xin phép vài ngày.”

Sau , tôi theo con dâu xe nhà.

Cô ta cứ tưởng khóc lóc kể lể với chủ nhà rằng tôi đối xử tệ với con dâu, là sẽ khiến chủ sa thải tôi.

Nghĩ thế thì thật ngây thơ. Một bảo tốt dễ gì kiếm được.

Chưa kể nhân phẩm tôi, chủ nhà đã điều tra kỹ trước.

Không ai dại dột đuổi một người giúp việc vừa sạch sẽ lại đáng tin.

Trên xe, tôi vừa định xoay người hỏi tội con dâu, thì phát hiện má cháu đỏ bừng.

Tôi đưa tay sờ thử, nóng đến mức tôi hoảng loạn.

Lập tức yêu cầu tài xế đổi hướng đến bệnh viện.

Tôi gọi cho Văn Nghiên, bảo nó mau đến.

Sau khám xong, con dâu mới lí nhí thừa nhận:

“Thằng bé sốt cả ngày rồi… nếu tới trễ chút nữa là sốt cao gây tổn thương não mất rồi…”

Tôi giận đến phát điên, tát cô ta một :

“Con nít sốt cả ngày không đưa đi viện, mà lại nó để ép tôi việc?

Cô đúng là vừa ích kỷ vừa độc ác!”

Văn Nghiên tới nơi, Lưu Tĩnh Tĩnh ngồi bên giường con khóc lóc, vừa thấy con trai tôi thì nhào vào người nó.

“Chồng ơi! Anh bảo mẹ việc chăm cháu đi, em thật sự không xoay xở nữa rồi!

Anh xem con sốt đến thế này… nếu có mẹ ở nhà thì đâu đến nông nỗi này chứ?

Người ta có mẹ chồng giúp chăm con, còn em thì một nuôi hai đứa, em chịu không đâu!”

Câu “ác nhân lại đi kiện trước” là để dành cho Lưu Tĩnh Tĩnh.

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã khóc rống như thể cả thiên hạ phụ bạc cô ta vậy.

Con trai tôi liếc qua cháu truyền dịch trên giường, rồi quay sang kéo tay tôi, định lôi ra thang máy:

nay mẹ có cũng !

Giờ đi lấy đồ mẹ dọn luôn!”

Tôi giơ tay trái , tát cho nó một :

“Đồ vô dụng! Có vợ là quên mẹ luôn rồi hả?!

Vợ mày nói gì là mày tin ? Nó bảo cứt ngon thì mày cũng ăn luôn à?

Nghĩ lại đi, mỗi tháng mày kiếm được mấy đồng? Còn mẹ, mẹ kiếm một tháng mười lăm ngàn, tiền cũng để dành hết cho mày sao?

Tự mày ngẫm lại đi, mấy tháng nay còng lưng trả nợ nhà có mệt không?”

Con trai tôi sững sờ, gật đầu theo bản năng.

Thời gian qua, nó cũng bóng gió gợi ý tôi giúp trả nợ nhà không ít lần.

Lưu Tĩnh Tĩnh chiêu “mỹ nhân kế”, thì tôi “nhu tình tẩm bổ”.

“Con bị bệnh là do mẹ nó chăm sóc không đến nơi đến chốn.

Người khác chăm được ba bốn đứa cùng lúc sao, sao cô ta thì không làm ?

Mày cưng chiều vợ như vậy, khổ cuối cùng vẫn là mày.

Hai tới, mẹ sẽ tìm người tới dạy lại cho cô ta nên người.”

Năm Văn Nghiên mười hai tuổi, chồng tôi mất trong một trận lũ cứu người.

, tôi vừa làm mẹ vừa làm cha.

Lúc cưới, Lưu Tĩnh Tĩnh đòi bao nhiêu sính lễ tôi cũng gom đủ.

cháu ra để uy hiếp, tôi cũng cam tâm bỏ công việc.

lúc nó mang thai đứa đầu, tôi chăm sóc còn kỹ hơn chăm chủ nhà.

Tháng ở cữ, thuốc bổ không thiếu món . Sau sinh, tôi còn đăng ký cả lớp phục hồi cơ thể, lớp yoga cho nó.

Vaccine của cháu nhỏ đến lớn do tôi dắt đi tiêm, các lớp mầm non sớm cũng do tôi tự dạy.

Cô ta việc mỗi ngày chơi đùa với con, còn tôi mỗi dịp lễ tết mua vàng, lì xì cho cô ta.

Kết quả, biết tôi bị ung thư, nó lại bảo đừng chết trong nhà kẻo làm xui xẻo, ảnh hưởng giá nhà.

Rồi cùng con trai tôi, ném tôi ở bệnh viện, mặc tôi sống chết mặc bay.

7

sau, tôi tìm một bảo khác – người phụ nữ vừa có học thức, vừa xinh đẹp lại dịu dàng – đưa cô ấy tới bệnh viện.

Văn Nghiên vừa bước vào phòng bệnh thấy cô bảo ấy, mắt lập tức sáng rực.

Lưu Tĩnh Tĩnh thì khỏi nói, vừa thấy cảnh đã không chịu .

Tối ấy, hai đứa cãi nhau ầm trời.

“Mẹ anh có ý gì đấy hả? Tìm bảo xinh thế này là muốn làm vợ anh chắc?

Anh người ta muốn rớt cả mắt ra kìa!

Tôi chưa bao giờ thấy kiểu mẹ chồng như vậy – mong vợ chồng người ta lục đục thôi!”

“Mẹ đâu có ý ! Mẹ muốn tìm người dạy em cách chăm con thôi, là em nghĩ lệch đấy!”

Hai đứa cãi nhau to tới mức, tôi vừa tới hành lang bệnh viện đã thấy mấy người xung quanh xì xầm.

là bà ta , chưa hôn đã giới thiệu mới cho con trai.”

“Mẹ chồng độc ác như thế, đợi con trai mất vợ rồi mới cuống .”

“Cô con dâu nhà ấy tội ghê, ôm con xuống dưới khóc lóc mãi, mẹ chồng gì mà ghê gớm thế không biết.”

Đúng là con dâu tôi, biết dư luận để ép người khác rồi đấy.

Tiếc là tôi sống từng này tuổi, mặt mũi vốn còn quan trọng nữa.

Vừa đi đến cửa phòng bệnh, tôi đã nghe thấy tiếng người bên trong nói chuyện:

“Mẹ giờ có việc làm rồi, không chịu nghe lời nữa, cháu cũng không chịu chăm.”

“Đúng đấy, dạo này em xin tiền bà ấy bà ấy cũng không cho nữa.”

“Có bà ấy đến tuổi mãn kinh rồi cũng nên, suốt ngày nghĩ đi làm bảo .”

“Giờ dụ bà ấy đưa tiền ra, không thì sống không đâu.”

Tôi bước vào thì thấy con trai và con nói chuyện.

Con là người đầu tiên phát hiện ra tôi, lập tức bước lại gần:

“Mẹ! Mẹ tìm giúp chị dâu một bảo rồi, cũng tìm giúp con một người đi.

Giờ con chăm con mệt lắm rồi .”

trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tôi gặp lại con , nó không hỏi tôi sống thế , khỏe không.

Nhớ lại kiếp trước, nó từng nói với anh trai là tôi không có tiền thì đừng trị bệnh nữa.

Lòng tôi nhói một trận chua xót.

“Đừng mơ nữa. nay, mẹ thức cắt đứt quan hệ cha con – mẹ con với hai đứa.

Không cần các con dưỡng già, và mẹ cũng sẽ không giúp các con bất cứ chuyện gì nữa.

Văn Nghiên, nhà cửa xe cộ của con mẹ bỏ tiền ra lo. Mẹ tự thấy không thẹn với lòng.

Còn cô con dâu, nếu dám đến làm loạn với chỗ làm của tôi thêm lần nữa, tôi sẽ khiến Văn Nghiên mất việc.

Đừng quên công việc hiện tại của nó là do tôi nhờ người tìm giúp.

Còn con – con à – con đã gả đi rồi, mẹ cũng không trông chờ gì.

Sau này đừng có tới đòi tiền nữa. Hồi con lấy chồng, hồi môn ba mươi vạn, sính lễ mười tám vạn, mẹ để con mang làm của riêng.

Vậy nên đừng bảo mẹ thiên vị.

Mẹ đã đối xử với hai anh em các con như thế là đủ rồi. giờ trở đi, đừng tìm mẹ nữa.”

“Mẹ! con sai rồi…”

“Là mẹ nói trong lúc giận thôi, sao mẹ lại để bụng thật chứ…”

nó biết rõ đã nói những lời tổn thương thế .

Tôi thì thật sự mệt rồi. Cả đời cứ quay cuồng giữa con trai, con , con dâu, cháu nội, cháu ngoại – mỏi mệt mà thấy ý nghĩa.

nay tôi dứt khoát nói rõ một lần cho xong.

Ra khỏi bệnh viện, tôi ghé qua cửa hàng bán đồ tang lễ mua ít hương đèn, giấy tiền vàng mã.

Tôi bắt taxi đến nghĩa trang, cành cây lau sạch bụi bám trên bia mộ của lão ông.

Châm bật lửa, từng tờ giấy tiền bốc cháy theo gió.

“Ông à… tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Nhà họ của ông gen tệ – con trai, con , cháu nội, cháu ngoại – dạy cách cũng không nên người.

Tôi đã vất vả nuôi nó lớn đến chừng này, coi như đã làm tròn chữ ‘nghĩa’ với nhà họ rồi.

Quãng đường phía sau, để chúng tự đi lấy.”

Trên đường trở khu biệt thự, tôi phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cảm giác như tất cả khứ đã thật sự trôi khứ.

Nửa đời trước tôi dâng hết cho nhà họ .

Nửa đời sau, tôi sẽ sống cho .

Tùy chỉnh
Danh sách chương