Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Em ngẩng đầu, hỏi tôi:
“Cô ơi… không mặc quần bảo hộ thì là đồ lẳng lơ sao?”
“Em không phải không muốn mặc… em biết có bạn gái còn mặc thêm một chiếc quần bí ngô bên ngoài. Nhưng cô ơi… em thật sự không có tiền để mua mấy thứ đó… em chỉ muốn học thôi…”
“Em không cố tình nói dối đâu. Nhưng thật sự, trước khi có em trai… bố mẹ em thương em lắm…”
“Họ từng nói sẽ về Quảng Châu mua một căn nhà lớn, để phòng đẹp nhất hướng nắng làm phòng ngủ cho em, còn làm cả một phòng học riêng… nhưng bây giờ… giờ tất cả đều không còn nữa rồi…”
Giọng em run rẩy, vừa khóc vừa nói, lời lộn xộn, chẳng đầu chẳng đuôi.
Tôi giận đến mức tim đập loạn.
Ngay dưới mắt tôi, chính trong lớp tôi chủ nhiệm —
Một nam sinh giả vờ lễ độ nho nhã, lại dám làm ra thứ bẩn thỉu còn hơn cả gián bọ!
Tôi ôm chặt cô gái đang run lẩy bẩy ấy vào lòng.
Nước mắt em nóng bỏng rơi xuống, chảy dọc theo má, thấm ướt cả cổ tôi.
Tim tôi thình thịch vang lên từng hồi.
“Chỉ có những con chuột và gián sống trong cống ngầm mới dùng ánh mắt hèn hạ để nhìn người khác.”
“Người sai, mãi mãi không bao giờ là nạn nhân.”
“Váy đẹp, trang điểm, đều không bao giờ là lý do để trở thành tội phạm.
Cô từng đọc một bản tin:
Một bà lão hơn bảy mươi tuổi mắc Alzheimer, bị một thanh niên xâm hại ngay trong bệnh viện.
Bà ấy không mặc váy ngắn, cũng không trang điểm, càng không có chuyện thiếu thêm một lớp quần bí ngô.
Thế nhưng tội ác vẫn xảy ra.
Em nghĩ… lỗi là ở bà lão ấy sao?”
Cô bé dần dần ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Lâm Thắng Lan, em không có lỗi. Lỗi là ở hắn.”
Tôi nói với em, đầy quả quyết.
10
Tôi lập tức yêu cầu phụ huynh của Lý Mục Trạch đến trường.
Việc mời được phụ huynh cậu ta không hề dễ dàng.
Dẫn lớp tăng tốc đã hơn một năm, tôi còn chưa từng gặp cha ruột của Lý Mục Trạch lần nào.
Người đến dự họp phụ huynh thay anh ta chỉ toàn là bảo mẫu, tài xế, bác sĩ gia đình — duy chỉ thiếu đúng người làm cha.
Mỗi lần mời, phía gia đình đều lấy lý do bận việc, bận họp để thoái thác.
Nhưng lần này tôi kiên quyết:
“Anh Lý, mong anh nhất định phải đến trường hôm nay. Có chuyện tôi cần trao đổi trực tiếp với anh.”
Đối phương đến nơi trong bộ dạng bận bịu, phong trần, nhưng thái độ vẫn được xem là lịch sự.
“Cô Trần, thành tích của Tiểu Trạch xưa nay vẫn luôn nằm trong top đầu. Có chuyện gì mà cô phải đích thân gặp tôi vậy?”
Tôi không vòng vo nữa.
“Lý Mục Trạch đã lén chụp ảnh nữ sinh trong trường, ép buộc một học sinh nữ tỏ tình với giáo viên, còn dùng lời lẽ xúc phạm và đe dọa nạn nhân. Những chuyện này, anh có biết không?”
Cha của Lý Mục Trạch như bị một cú giáng vào đầu, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
“Không thể nào, con tôi không phải loại người như vậy!”
Tôi lấy ra toàn bộ ảnh chụp từ trang cá nhân của Lý Mục Trạch, cùng với những chú thích đầy tính sỉ nhục mà cậu ta đăng tải.
“Tài khoản này, chắc anh không lạ gì chứ?”
“Chưa hết, hôm nay Lý Mục Trạch còn vu khống bạn nữ đó ăn cắp ba nghìn đồng tiền lớp, và có ý định tiếp tục dùng chuyện này để đe dọa em ấy. Hành vi này… đã cấu thành tội phạm.”
Nghe đến đây, vẻ mặt người cha bỗng thay đổi, trở nên bình thản như đã hiểu rõ điều gì.
“Cô Trần, nếu cô không báo công an, thì tức là cô định giải quyết riêng chuyện này, đúng chứ? Vậy đi, cô mời phụ huynh bên kia đến đây, chúng ta hai bên ngồi xuống nói chuyện. Xem như nhà tôi có lỗi, bảo họ ra giá đi, tôi chắc chắn không mặc cả.”
“Tiểu Trạch nhà tôi vốn rất ưu tú, chỉ là… lỡ sai một chút, nhưng không ảnh hưởng gì đến tương lai của nó cả.”
Sắc mặt tôi trầm hẳn xuống.
“Ưu tú cái gì cơ?”
“Ý anh là một thằng có thành tích học tập tốt nhưng nhân cách thối nát cũng được coi là người giỏi à?”
“Cô!” Cha của Lý Mục Trạch bật dậy, tức giận gào lên.
“Việc nhà trường chưa báo công an ngay từ đầu không phải vì muốn bao che cho loại người thối nát, mà là vì muốn bảo vệ nạn nhân.
Cũng bởi vì Lý Mục Trạch vẫn chưa đủ tuổi thành niên, nên nhà trường cần người giám hộ như anh phải có mặt.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Cố Trì bước vào, dẫn theo hai cảnh sát.
Cha của Lý Mục Trạch đích thân đến lớp gọi con trai mình ra.
Vừa nhìn thấy bố, Lý Mục Trạch im lặng một lúc, rồi cất giọng đầy châm chọc:
“Sao ông lại đến trường? Không phải đang bận chơi với con vợ bé của ông à?”
Không nói thêm một lời, người đàn ông kia tát thẳng vào mặt cậu ta một cái vang dội.
Chát!
Chưa kịp nguôi cơn giận, ông ta lại đá thêm một cú cực mạnh.
“Đồ chó má! Tao bỏ tiền cho mày đi học, không phải để mày đi bắt nạt người ta!”
Cảnh sát và vài thầy cô trong phòng vội lao lên giữ chặt người cha đang nổi điên.
Cậu học sinh từng được xem là tấm gương sáng, giờ bị đạp ngã xuống sàn, trông chẳng khác gì một con rùa giãy giụa — vừa nực cười vừa đáng thương.
Nhìn thấy cảnh sát, Lý Mục Trạch dường như đã hiểu chuyện.
Cậu ta gào lên, hướng về người đàn ông vừa đánh mình:
“Đây không phải là tấm gương tốt đẹp ông từng dạy tôi sao?!
Là ông khiến mẹ tôi tức chết!
Bà ấy mới mất được mấy hôm, ông đã cưới cái con thực tập sinh đó rồi!
Nó hơn tôi bao nhiêu? Năm tuổi à?
Ông không thấy xấu hổ à?!”
“Là vì nó ăn mặc lẳng lơ, váy ngắn hở hang?
Hay là vì khi lên giường nó gọi ông là thầy Lý, nên ông mới thấy kích thích?!”
Lời còn chưa dứt, người cha lại lao vào đánh.
Nếu cái tát trước còn có chút “diễn”, thì giờ đây… ông ta thật sự nổi điên.
Mặt ông ta tái tím, tay run bần bật.
“Đồ súc sinh! Mày là cái đồ súc sinh!”
“Đủ rồi!” Giám thị lên tiếng, đứng ra điều phối tình hình.
“Các đồng chí công an, phiền đưa họ đi trước.”
11
Chuyện này gây chấn động cả trường.
Qua điều tra, ngoài việc Lý Mục Trạch lén chụp các loại ảnh của Lâm Thắng Lan, còn phát hiện nhiều nam sinh khác cũng bắt chước làm theo, lén lút chụp ảnh nữ sinh với mục đích tương tự.
Không chỉ vậy, bọn chúng thậm chí còn lập ra một bảng xếp hạng “nữ sinh tệ nhất”.
Trên đó có ghi rõ:
“Ai đó — ngày đầu có kinh nguyệt, mùi tanh như máu rỉ sắt, khó ngửi chết đi được.”
Sau đó bôi đỏ to tướng hai chữ: Viêm phụ khoa.
“Ai đó — đi bộ mà hai đùi không sát vào nhau, nhìn là biết đã mất trinh, không phải hạng con gái tử tế gì.”
Dòng đỏ tô đậm phía sau: Con đĩ.
Còn có các hạng mục như “Lôi cuốn”, “Ít thịt”, “Sân bay”…
Bạn gái bụng hơi to thì bị gọi là heo nái, chân hơi thô thì bị gọi là hà mã, giọng nhẹ thì bị mắng là con bánh bèo, tính cách mạnh mẽ thì bị dè bỉu là đàn ông đội lốt con gái.
Chúng cầm cái danh sách ấy, vật hóa nữ sinh, chỉ trỏ từng người, cứ như muốn dán những cái nhãn bẩn thỉu đó lên từng gương mặt bạn gái trong lớp.
Tôi mở một buổi sinh hoạt lớp đặc biệt, chỉ dành riêng cho các bạn nữ.
Tôi cầm theo cái bảng đánh giá đáng ghê tởm kia, không nêu tên, một hàng một dòng đọc lại từng câu trước mặt các em đang ngồi dưới.
Các em đều còn rất trẻ, chưa đầy mười tám tuổi — đều là vị thành niên.
Nhưng sau khi bị mạng xã hội và thuật toán định hướng nhào nặn, tư duy và tâm lý của các em đã vượt xa lứa tuổi rất nhiều.
Nhưng… có thật là đã trưởng thành chưa?
Chưa chắc.
Bởi vì khi nghe những mô tả kia, tôi thấy từng em không tự chủ mà liên hệ chúng với bản thân.
Tôi hỏi:
“Các em khi đọc những dòng như vậy, có thực sự không tức giận không?”
“Hay là vì thấy mô tả đó cũng… đúng đúng, nên không muốn phản kháng?”
Có em lí nhí đáp:
“Không phải như vậy ạ…”
Tôi tiếp lời:
“Vậy là các em nghĩ, chỉ cần người khác bị bêu rếu, mình không bị gọi tên thì có thể vờ như không biết gì?”
“Chỉ cần một người trở thành tâm điểm bị công kích, thì những người còn lại sẽ an toàn?”
Nói đến đây, vài ánh mắt không kìm được liếc về phía Lâm Thắng Lan.
Nhưng những câu hỏi dồn dập khiến sắc mặt các bạn gái càng lúc càng tái.
“Con người — khi được lùi một bước, sẽ tiến ba bước.”
“Em tưởng mình chỉ nhún nhường một lần, nhưng thật ra là bị nhìn thấu.
Là người yếu đuối, dễ bắt nạt.
Một con mèo nhỏ lộ bụng mềm chỉ khiến người ta muốn vò cho đến chết.
Nhưng một con báo gầm gừ để lộ răng nanh — mới khiến người ta chùn bước.”
“Các em có phải là những người bị liệt kê trong danh sách đó không, có công nhận những cái nhãn đó không, và nếu sau này gặp chuyện như vậy một lần nữa — các em sẽ đối mặt ra sao?”
“Các em… tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, tôi thu dọn giáo án và rời khỏi lớp.
12
Trường vẫn chưa thống nhất được hình thức xử lý dành cho Lý Mục Trạch thì mẹ kế trẻ tuổi của cậu ta đã đến.
Cô ta đến để làm thủ tục chuyển trường cho Lý Mục Trạch.
Vì còn là vị thành niên, dù hành vi nghiêm trọng như vậy, hình phạt mà Lý Mục Trạch phải nhận cũng chỉ là nộp phạt vài triệu đồng.
Một hình phạt nhẹ đến mức không đủ điều kiện để ghi vào hồ sơ học sinh.
Tôi vừa giận vừa bất lực.
Người phụ nữ kia toàn thân mặc hàng hiệu, bụng bầu rõ rệt.
Cô ta hỏi giám thị liệu có thể gặp Lâm Thắng Lan một lát không.
Lâm Thắng Lan đồng ý.
Người phụ nữ lấy ra một thẻ ngân hàng, đặt trước mặt Lâm Thắng Lan.
“Xem như đây là thứ Lý Mục Trạch nợ em. Em cầm lấy đi.”
“Nó được nuông chiều đến mức tưởng có chút tiền là có thể hống hách với người khác.”
“Trừ khoản tiền phạt vài triệu, tôi bù thêm một trăm triệu. Em hãy cố gắng học cho tốt. Đừng thật sự bị nó làm hỏng cả đời.”
Trước khi rời đi, cô ấy bất ngờ quay đầu nói với chúng tôi:
“À đúng rồi. Tôi không phải người thứ ba. Lý Doãn đã ly hôn với vợ cũ từ lâu, chúng tôi đến với nhau là tình yêu tự nguyện, không phải kiểu như Lý Mục Trạch nói.”
“Nó có thể không thích tôi, nhưng tôi không cho phép nó bôi nhọ nhân cách tôi như vậy.”
Nói xong, cô ấy rời khỏi.
Dù đang mang thai, nhưng cô ta vẫn mặc váy ngắn, bước đi uyển chuyển tự tin.
Trong phòng họp, không ai nói gì một lúc lâu.
Lâm Thắng Lan bối rối hỏi:
“Cô ơi… cô ấy như vậy… cô có thấy cô ấy ‘lẳng lơ’ không?”
Tôi biết em chỉ đang hoang mang.
Bị cô lập và bắt nạt quá lâu — không chỉ ở trường mà còn cả trong chính gia đình — khiến em không còn phân biệt rõ điều gì là đúng, điều gì là sai.
Và nếu cần một người giúp em nhận ra điều đó, tôi không ngại là người đó.
“Trong lòng em… em thấy sao?”
“Em… không thấy cô ấy lẳng lơ,”
Lâm Thắng Lan vừa nghĩ vừa nói.
Càng nói, giọng em càng rõ ràng và dứt khoát.
“Dù cô ấy mặc váy ngắn, em cũng không thấy cô ấy lẳng lơ. Cô ấy không phải người thứ ba, hành vi của cô ấy là chính đáng.”