Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Sáng sớm, khi Đoạn Luật Minh đến công ty, tôi đã ngồi vào bàn làm việc bắt đầu xử lý công việc rồi.

Dù sao thì khối lượng công việc của tôi cũng là nhiều nhất, bàn giao lại đâu phải chuyện một sớm một chiều.

Khi Đoạn Luật Minh đi ngang qua chỗ tôi, anh hơi ngạc nhiên nhìn tôi một cái, sau đó thu lại ánh rồi bước vào phòng làm việc của mình.

Nhưng chỉ vài phút sau, anh lại quay ra, gõ nhẹ lên bàn tôi.

“Vào đây một .”

Tôi bước vào văn phòng, thấy anh đang nhìn bàn trà trống không của mình với vẻ khó hiểu.

Trên đó không có bữa sáng tôi vẫn thường chuẩn bị.

Hiểu ngay lý do anh bối rối, tôi nghiêm túc lên tiếng:

“Đoạn tổng, tôi anh tuyển thêm một trợ lý đời sống.”

“Những việc không thuộc chức năng công việc của tôi, từ giờ tôi không làm .”

Đoạn Luật Minh không nhận ra xa cách trong giọng điệu của tôi, ngược lại còn tỏ ra quan tâm:

“Sao thế? Em vẫn chưa khỏe à?”

mệt thì nghỉ đi.”

rồi, anh lại cúi đầu, giọng mang ám muội:

“Em bây giờ có đặc quyền đó mà.”

như tôi chưa từng những lời tàn nhẫn đêm qua, hẳn giờ này tôi đã vui sướng đến phát điên.

Chắc trong anh, tôi mấy câu bá đạo sến súa kia mà đổ gục anh mất rồi…

Nhưng giờ, khi tôi đã biết rõ con người thật của anh, tất cả chỉ tôi thấy buồn nôn, thậm chí là ói.

Thấy tôi phờ phạc tiều tụy, anh giơ định chạm vào má tôi.

Tôi phản xạ lập tức lùi lại, né tránh.

Đoạn Luật Minh nhíu mày:

“Sao vậy? Làm như tôi đang ép buộc em không bằng.”

“Là tối qua tôi không đưa em em giận à?”

“Em tôi sát sườn ngần năm, lẽ ra phải hiểu tôi thường xuyên phải xã giao, sau này tôi cũng không ưu tiên gì đặc biệt cho em, em quen đi.”

Anh mọi chuyện như thể đều là điều hiển nhiên, như thể tôi là tài sản của anh, sai bảo sao cũng được.

“Tổng giám đốc Đoạn, sau này là ‘sau này’ gì?”

Tôi cố tình giả vờ ngây ngô.

Chỉ một giây sau, ánh anh chuyển sang sắc lạnh như đang xét hỏi:

“Đừng giả vờ , làm người phụ nữ của tôi chẳng phải là điều em luôn mơ ước sao?”

Dứt lời, điện thoại anh vang lên.

Anh nghiêm túc máy xong thì chuẩn bị khỏi công ty.

Trước khi đi, anh còn quay lại dặn dò:

“Hạ Hạ, tôi không thích kiểu chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đâu. Chỉ cần em ngoan, chúng ta có thể tiếp tục như đêm đó.”

Trở lại bàn làm việc, dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thế dứt khoát với anh, nhưng những lời đó, trái tim tôi vẫn lạnh đến tê dại.

Hóa ra anh đã sớm biết tôi thích anh.

Tôi cứ mình giấu kỹ lắm rồi.

Cũng đúng thôi, đứng bên cạnh một ngọn lửa hừng hực như thế, làm sao có thể không nhận được chứ?

Lấy lại bình tĩnh, tôi mở điện thoại lên, định đặt một phần ăn sáng cho mình.

Dù sao thì, sức khỏe vẫn là vốn liếng tiếp tục sống.

Trong lúc chờ đồ ăn, tôi vô thức lướt bảng tin.

Dòng trạng thái nhất lại là của Tĩnh Tịnh.

Tôi có liên hệ với cô ta là chính cô ta đã chủ động kết bạn trước.

Khi cô ta rất ngưỡng mộ tôi, một phụ nữ mạnh mẽ, dám làm dám chịu, nỗ lực không ngừng có thể chen chân vào được cái vòng tròn của họ.

Cô ta còn bảo học hỏi từ tôi, sau này tiếp quản sản nghiệp gia tộc.

Giờ lại, tôi không khỏi nghi ngờ lúc đó liệu cô ta có đang mỉa mai chênh lệch giai cấp giữa chúng tôi hay không.

Bài đăng là hình chụp bữa sáng, bàn ăn bày đủ các món đa dạng phong phú.

Đối diện cô ta là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tuy gương mặt bị cắt khuôn hình, nhưng tôi vừa nhìn là biết — chính là Đoạn Luật Minh vừa khỏi công ty không lâu.

Dòng chú thích ảnh của cô ta:

“Đã chính thức đầu hàng trước bữa sáng sức khỏe ~ Hôm nay dì giúp việc làm nhiều quá, ăn không hết luôn!

Chỉ một cuộc gọi, người nào đó đang ở công ty cũng lập tức xuất hiện tại nhà tôi ăn sáng ~

PS: Tôi chê cà vạt của ảnh nhìn quê như bố tôi, ảnh còn cãi! Mọi người thấy sao?”

Trước đây, Đoạn Luật Minh không bao giờ ăn sáng.

Là tôi lo anh bị đau dạ dày, đã cố gắng khuyên nhủ rất lâu, cuối anh chịu ăn một mỗi sáng.

Còn chiếc cà vạt đó — là tôi tặng anh.

Tôi đã dùng số tiền thưởng đầu tiên cuối năm mua cho anh.

Đó cũng là món hàng hiệu đầu tiên trong đời tôi từng mua.

Hôm , khi anh bảo tôi tự thắt cà vạt cho anh, tôi đã vui mừng đến mấy ngày liền.

Khi tôi đang đắm chìm trong dòng hồi ức, Tĩnh Tịnh lại bình luận thêm một câu dưới bài viết đó:

“Người nào đó công nhận là cà vạt trông già thật, đã tháo ra ném đi rồi nhé! Chiến thắng!”

Tôi lập tức tắt màn hình điện thoại.

Lòng tôi giờ đây đã không còn gợn sóng gì rồi.

Vài năm tình đó… coi như tôi nuôi chó.

Việc tôi cần làm bây giờ, chính là ngay lập tức rút lui thoát thân khỏi nơi này.

7

Khi sắp tan làm, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Phong.

“Tối nay em có rảnh không?”

“Có một tiệc, không biết tôi có vinh hạnh mời em làm bạn đồng hành không?”

Dù gì tôi cũng nợ Lục Phong một ân tình, ngợi một lát, tôi gật đầu đồng ý.

Tối đến, tôi mặc một chiếc đầm thanh lịch, khoác Lục Phong nhau xuất hiện tại bữa tiệc.

Trước kia, với vai trò trợ lý trưởng, tôi luôn là người được Đoạn Luật Minh đưa trong các dịp như thế này.

vậy, tôi khá thành thạo trong những tiệc kiểu này, không hề thấy lạ lẫm.

Giữa chừng tiệc, Lục Phong tạm đi điện thoại.

Tôi ngồi một mình nhấm nháp những món bánh ngọt trên bàn, bỗng nhận ra – trước kia, khi còn đi cạnh Đoạn Luật Minh, tôi luôn căng thẳng đến mười hai phần, chưa từng thực thưởng thức hương vị của những món ăn này.

đến đó, tôi thấy… mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ chỉ anh ta.

Vừa ăn xong một miếng bánh, tôi đưa định lấy miếng tiếp thì một giọng chói tai vang lên:

“Sao cô lại ở đây?”

Tôi quay đầu lại — là Tĩnh Tịnh.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng.

Cúi nhìn bộ váy của mình… trùng màu.

Tôi không đáp lời, còn Tĩnh Tịnh lại tưởng tôi đang chột dạ.

“Hôm nay tôi là bạn gái đi Đoạn ca, cô không phải đuổi anh mà đến tận đây đấy chứ?”

“Chị Hạ à, chị không thể có tự trọng được sao?”

“Cái vòng tròn của bọn tôi, chị mãi mãi không chen vào nổi đâu.

Đoạn ca chỉ chơi đùa với chị thôi, chị đừng tưởng thật.”

Đối diện với những lời châm chọc của Tĩnh Tịnh, tôi chẳng còn thấy tổn thương như trước . Chỉ cười nhạt:

“Cái ‘vòng tròn’ mà cô là gì cơ?”

“Hội người ngạo mạn vô tri?”

“Hội con nhà giàu ăn chơi vô dụng?”

Tĩnh Tịnh không ngờ tôi lại dám mắng thẳng mặt như vậy — gọi cô ta là một con bé sống dựa bóng cha mẹ.

Cô ta đỏ mặt, nước lưng tròng:

“Xin lỗi ngay!”

Giọng trầm thấp, nghiêm khắc vang lên từ phía sau.

không, tôi bảo bảo vệ mời cô khỏi đây.”

Tôi mím chặt môi, cổ họng khô khốc.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Luật Minh tôi mất mặt trước đông người.

Thấy vẻ mặt tôi không thể tin nổi, ánh tổn thương lộ rõ, giọng anh ta dường như cũng mềm lại đôi .

“Hạ Hạ, đây không phải nơi em có thể làm loạn.”

“Hôm nay, Tĩnh Tịnh là bạn gái đi tôi.

Còn em, cũng biết giới hạn của kiểm soát.”

Người ta thậm chí không thể đồng với chính bản thân mình của quá khứ.

Giờ phút này, nhìn người đàn ông tự cho là si tình trước mặt, tôi chỉ thấy buồn cười.

Tĩnh Tịnh tỏ vẻ yếu đuối, ngả người vào vai Đoạn Luật Minh.

“Đoạn ca, cứ làm bạn gái anh đến thế, vậy em đi đây.”

“Chỉ là… gia đình em biết chuyện này, chắc mắng em làm mất mặt cả nhà mất thôi, hu hu…”

Đoạn Luật Minh quay sang tôi, vẻ mặt khó chịu.

“Hạ Hạ, em không xin lỗi, vậy em đi trước đi.”

Tiếng ồn từ cuộc tranh cãi bắt đầu thu hút chú ý của mọi người xung quanh.

Tôi thấy nhục nhã, máu dồn thẳng lên não.

Giờ phút này, tôi vẫn chưa đủ mạnh.

Không ai đứng phía tôi.

Tôi đứng yên tại chỗ, ánh đầy uất ức nhìn chằm chằm vào hai người họ.

“Tại sao cô phải đi?”

Lục Phong cuối cũng quay lại sau cuộc điện thoại.

một lần , anh đứng ra che chở cho tôi…

8

thấy lời của Lục Phong, Đoạn Luật Minh cau mày giải thích:

“Tổng giám đốc Lục, tôi chỉ đang quản lý nhân viên của mình, mong anh đừng xen vào chuyện này.”

Lục Phong bật cười:

“Nhưng hiện tại đang là ngoài giờ làm việc.”

Anh ngừng một , rồi bình thản thêm:

“Tôi bạn đồng hành của tôi tối nay… không cần phải tiếp tục mệnh lệnh từ sếp của mình chứ?”

“Bạn đồng hành của anh?” – Đoạn Luật Minh đầy nghi hoặc.

Lục Phong gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt lên eo tôi.

Cử chỉ mang đầy hàm ý tuyên bố chủ quyền, anh vòng ôm tôi, định đi.

“Xin phép.”

Đoạn Luật Minh chết lặng nhìn chằm chằm vào bàn anh đang đặt trên eo tôi — nơi mà trước đây chỉ có anh có quyền chạm đến.

Nhưng hôm nay là một tiệc lớn, anh không thể nổi giận tại chỗ, đành phải trơ nhìn Lục Phong đưa tôi đi.

“Đi nào, tôi giới thiệu vài người cho em.”

Tôi cứ ngỡ anh chỉ dẫn tôi làm quen với vài người bạn thân quen của mình.

Nhưng không ngờ, người mà Lục Phong giới thiệu cho tôi… lại là những đối tác kinh doanh của anh.

Trước kia, Đoạn Luật Minh chưa từng cho tôi tiếp xúc với những nguồn lực như thế.

Trong các bữa tiệc, việc duy nhất anh giao cho tôi là… ngồi trò chuyện với mấy cô bạn gái của các tổng giám đốc khác.

Còn tối nay, dưới dẫn dắt của Lục Phong, tôi như được sống lại một phiên bản khác của chính mình — tự tin, điềm đạm rạng rỡ.

Mấy năm làm trợ lý trưởng không phải vô ích.

mặt vận hành doanh nghiệp, tôi sớm đã có nhiều cái nhìn kinh nghiệm của riêng mình.

Điều tôi bất ngờ là — không ít người tỏ ra đồng tình với những quan điểm tôi chia sẻ.

Chỉ trong một đêm, tôi đã trao đổi được kha khá danh thiếp.

Lục Phong thì đứng bên cạnh, luôn im lặng phụ họa, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi tôi.

Như thể — trong tiệc hôm nay, tôi là nhân vật chính, còn anh chỉ là người xuất hiện nâng tôi lên, làm nền cho tôi tỏa sáng.

9

Tan tiệc, trên đường Lục Phong đưa tôi .

“Em định khi nào nghỉ việc?” – anh hỏi.

“Đơn xin nghỉ đã nộp rồi, đang trong quá trình xử lý.”

Trải qua tối hôm nay, tôi đã hoàn toàn tin rằng Lục Phong là người đứng phía tôi, là bạn chứ không phải thù.

“Nhưng mà… sao anh có vẻ gấp thế?”

Tôi định trêu anh một câu, không ngờ anh lại nhìn tôi rất nghiêm túc.

“Đúng là tôi đang gấp.”

“Tôi cần em.”

Lời của Lục Phong tôi sững lại, không biết đáp thế nào.

Trong xe bỗng chốc im ắng.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước khu nhà tôi.

Tạm biệt ngắn gọn, tôi xuống xe trở nhà.

Vừa rút chìa khóa mở cửa, một bóng đen cao lớn bỗng phủ lên tôi — một lực mạnh đẩy tôi vào trong, ép sát vào cánh cửa.

Thắt lưng tôi đập mạnh vào thành gỗ, đau đến nhăn mặt.

Người đàn ông không hề quan tâm, chỉ cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương