Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Mẹ tôi nhắn tin cho Từng Hạo:

“Hạo Hạo , nghe Ninh Ninh kể chuyện hai rồi.”

“Đừng giận con bé nha, nó nói nặng lời vì bực bội thôi, là suy nghĩ chưa chu đáo. Hai cũng nên có căn nhà của riêng rồi.”

“Hay là thế này, đưa hai đi xem nhà khác nhé, cuối tuần này con rảnh không?”

Tôi định chộp điện thoại của mẹ.

“Mẹ điên rồi ?! nhà thật hả?!”

“Mật đi, lát con sẽ hiểu thôi.”

Cuối tuần, mẹ chở tôi thẳng tới trường.

Khi Từng Hạo tôi ngồi chiếc Maybach đằng sau, hắn ta như nghẹt thở.

Ánh mắt hắn ta lia tôi từ đầu đến chân, rồi lại liếm láp toàn bộ nội thất chiếc xe như nuốt cả vào mắt.

Cái tia sáng tham lam đó như ngưng tụ thành hình.

Xung quanh có người ra tiếng hít sâu, bắt đầu râm ran bàn tán.

Từng Hạo lại tinh thần, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu lên xe.

Mẹ tôi niềm nở chào hỏi:

“Hạo Hạo, căn hộ lần con dẫn Ninh Ninh đi xem hơi nhỏ, giờ tụi trẻ con thường thích mấy căn rộng rãi. dẫn hai đi xem thử cái này nha?”

Vừa nghe đến “căn lớn”, mắt Từng Hạo như rớt ra ngoài.

Tôi há hốc miệng:

“Mẹ, có cần ở rộng tới vậy không?!”

Từng Hạo nhanh chóng nắm tay tôi:

nói đúng mà, là con chưa nghĩ tới. Nhà rộng ở vẫn thích hơn.”

Tôi tức xì khói.

Tất nhiên là thoải mái rồi, mẹ tôi bỏ tiền, hắn ta ngồi mát ăn bát vàng cơ mà!!

Tôi trừng mắt nhìn hắn ta, giật mạnh tay về, khoanh tay không thèm để ý .

Mẹ dẫn chúng tôi đến một khu căn hộ cao cấp bên bờ sông.

công nhận, nơi đó từ vào khiến tôi choáng ngợp.

Quản lý tay lên một thiết bị cạnh cửa.

Đèn đỏ nhấp nháy, cánh cửa mở ra.

“Căn hộ này dùng khóa vân tay, độ an toàn cực kỳ cao.”

Từng Hạo chưa bao giờ cảnh này, phấn khích đến mức bỏ tôi sang một bên, lon ton theo quản lý đi tham quan.

Một sau hắn ta quay lại, giọng đầy phấn khích:

“Ninh Ninh, ở đây tuyệt thật, anh rất thích. Còn em thì sao?”

Cái giọng của hắn nghe cứ như căn hộ này thuộc về hắn rồi, khiến tôi siết chặt tay lại.

Mẹ tôi lên tiếng.

“Hạo Hạo, con ưng căn này hả?”

Từng Hạo gật đầu lia lịa.

, vậy đi thôi, đi cọc.”

Mẹ tôi nhấc chân thẳng ra ngoài.

Tôi chết sững tại chỗ.

Khoan , mẹ định làm thật sao?

Tôi cứ tưởng mẹ dọa để dằn hắn thôi.

Nhưng Từng Hạo chạy theo, nhe răng cười nịnh bên mẹ tôi.

Tôi vội kéo hắn ta sang một bên.

“Anh điên rồi ? Hai cần gì căn hộ to thế?!”

Hắn vuốt phẳng chiếc sơ mi bị tôi túm nhăn, cứ như nó là hàng hiệu vài trăm đô.

“Ở rộng chẳng tốt hơn sao? Sau này ba mẹ anh đến ở , còn mong tụi có đủ nếp đủ tẻ, chắc chắn sẽ cần người giúp việc.”

Tôi gào lên:

“Anh biết căn hộ này bao nhiêu tiền không?!”

Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Thì kệ đi, mẹ em nói sẽ mà??”

“Chút tiền này với nhà em có là gì đâu? Anh là người , anh không ý kiến. Mẹ em là người trả tiền, bà cũng không ý kiến. Em là người ở thôi, mà cứ kêu ầm lên làm gì?”

Hắn hất tay tôi ra, bỏ đi.

Tôi máu người như chảy ngược.

Cái gì mà “người ở thì đừng kêu”? Hắn tưởng căn nhà này mẹ tôi tặng riêng cho hắn chắc?!

Người bình thường lại có thể trơ nhận một món quà lớn đến vậy?

Tôi bàng hoàng đến mức không nói thành lời.

Lần đầu tiên, bản chất thật sự của Từng Hạo hiện rõ mồn một mắt tôi.

Một kẻ hám tiền, tham lam vô độ, đến cả giả vờ khiêm tốn cũng không buồn làm .

5

tôi kìm biểu cảm mà đuổi theo thì mẹ thanh toán xong tiền cọc.

Bà giơ tay gọi Từng Hạo:

“Hạo Hạo, lại đây ký tên đi.”

Hắn ta hí hoáy ký vào phiếu cọc, khóe miệng cong lên không tài giấu nổi.

“Sau hai tuần sẽ ký hợp đồng nhà nhé.” – Quản lý cười tít mắt tiễn chúng tôi ra xe.

Vừa lên xe, Từng Hạo cả người như đang ngồi trên lò lửa, kiểu như sắp cuồng vì vui mừng mà lại cố kìm nén, tay siết chặt ống quần đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Xuống xe, hắn ta hưng phấn vẫy tay tạm biệt mẹ tôi, sau đó gật đầu qua loa với tôi rồi vội về phía cổng trường.

Tôi khóc không ra nước mắt.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy ?!”

“Tiền cọc cũng rồi, giấy cũng ký rồi, chẳng mẹ đang dâng không cho hắn ta luôn sao?!”

Mẹ xoa đầu tôi:

“Đột nhiên có tiền, thì cứ để xem người ta diễn tuồng ra sao.”

Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi về đến nhà, cõi mạng nổ tung.

Từng Hạo đăng tấm ảnh phiếu cọc lên story:

“26 tuổi, trả full tiền, ôm trọn căn hộ siêu cấp.”

group tán gẫu của viện, tin nhắn nhảy loạn cả lên.

ơi , hóa ra Từng Hạo là rich kid ẩn danh?!”

“Má ơi, anh trai này có tiền dữ vậy…”

“Sáng nay tao còn ổng lên chiếc Maybach kìa!!!”

“Không trường có cái Tập đoàn họ Từng gì đó hả? Có liên quan gì không ?”

Vô số lời đồn đoán đổ dồn về hắn ta, phủ thêm một lớp thần bí lên câu chuyện.

Ngày hôm sau, tôi đang chuẩn bị đi ăn trưa thì một cậu đàn em hội sinh viên đang chặn Từng Hạo lại ngay cổng căn tin.

“Anh Từng, tụi em sắp họp toàn thể, anh có thể đến biểu đôi lời với các em không ạ?”

Tôi suýt nghẹn tại chỗ.

Từng Hạo hồi đại có vào hội sinh viên để kiếm điểm cộng bổng, nhưng giờ luôn vô hình như không khí, bây giờ vì một dòng story mà cũng mời biểu?!

Từng Hạo hơi sững lại, sau đó làm bộ nhìn đồng hồ:

“Anh coi lại lịch, chưa chắc đi .”

Cậu đàn em lập tức dí sát lại:

“Họp xong tụi em đi ăn mừng, anh đến nha, tụi em bao hết!”

Hắn ta nghĩ ngợi một chút rồi mới gật đầu nhẹ.

Cậu kia hí hửng rời đi.

Từng Hạo đứng đó, vênh vênh đắc ý, điện thoại nhắn cho tôi một dòng cụt lủn:

“Câu đó nói chuẩn ghê: Có tiền rồi, xung quanh toàn người tốt.”

Tôi lật trắng mắt đến mức tưởng nó rớt ra ngoài:

“Tiền đó là của anh chắc?!”

Hắn ta không nhắn lại .

Mấy hôm sau, bên cạnh hắn bắt đầu xuất hiện một gái rất xinh.

Tôi biết ta – hoa khôi của khoa bên cạnh: Tô Nhu.

đây mỗi lần gặp tôi, ta đều lườm cho một thủng da , rồi hừ lạnh một cái, quay người bỏ đi.

Tôi bận rộn chuẩn bị hồ sơ du nên lười chấp, cứ trừng mắt nhìn lại là xong chuyện.

Cho đến một hôm, tôi đang tìm sách thư viện thì hiện Từng Hạo và Tô Nhu đang chen chúc một góc.

Hai người ngồi sát rịt vào nhau.

Tô Nhu nũng nịu nói:

“Chị Ninh dữ quá đi, lần gặp em còn lườm .”

Từng Hạo tức tối:

ấy là thế đấy! Suốt ngày trợn mắt như cá chết nhìn người ta!”

“Vậy sao anh còn chưa chia tay chị ấy? Người như vậy, không xứng với anh chút !”

Tôi cười khẩy lòng: Chia tay? Hắn dám chắc?

Tô Nhu cứ ngón tay chọt chọt vào ngực Từng Hạo, hai người mỗi một sát.

Tôi hắng giọng, lớn tiếng nói:

“Các bạn, thư viện không cho phép hành vi thiếu văn minh. Không thì nhường chỗ đi nhé.”

Mọi người đang đều đồng loạt quay đầu lại.

Hai người kia giật bắn lên như bị điện giật, đứng bật dậy, lúng túng lách ra khỏi góc khuất.

Từng Hạo đỏ như máu, dắt theo Tô Nhu chậm rãi ra ngoài.

Nhưng hắn vẫn chắn Tô Nhu, lên tiếng:

“Em hiểu lầm rồi, là Tô Nhu nhờ anh giới thiệu mấy quyển sách, nên hai mới vào thư viện cùng nhau.”

Tôi cố tình kéo dài giọng:

“Ồ——giới thiệu sách ?”

Tô Nhu lườm tôi một cái đầy thù hằn rồi chạy mất.

Từng Hạo kéo tôi sang một bên, cau mày:

“Sao em lại làm vậy?”

“Tôi làm sao?”

“Đàn em mời anh ăn cơm, em thì châm chọc. Đàn em nữ nhờ anh trao đổi hành, em thì làm người ta mất . Anh mọi người yêu quý, chẳng cũng là thể diện cho em ? Sao em cũng ghen tuông với sự nổi bật của anh vậy?”

Nói xong hắn quay người chạy theo Tô Nhu, để lại tôi đứng đực ra, miệng há hốc.

Tôi??? Ghen với hắn ta vì chú ý???

đất ơi, chưa bao giờ tôi nghe câu vừa nực cười vừa lố bịch đến thế!!!

Tôi còn đang tức phừng phừng, tối đó, tường tỏ tình của trường lại xuất hiện một bài đăng mới:

“Thật lòng mà nói, mọi người bạn gái của Từng Hạo – Nguyễn Ninh – có xứng với anh ấy không?”

“+1, ngoài GPA cao thì chẳng có gì nổi bật.”

“Không biết nhỏ đó cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì, lần hai người cãi nhau, Từng Hạo còn ngồi chờ dưới ký túc của nhỏ nguyên tháng đó!”

, tôi có nhớ chuyện đó! Không ngờ ta lại drama thế, có gì đâu mà làm giá dữ vậy?”

“Ủng hộ anh giàu chia tay với nhỏ đó.”

“Mà dạo đây ta còn hay lườm mấy bạn gái xuất hiện Từng Hạo, chẳng do biết kém cỏi nên bám chặt ?”

Tôi tức đến mức nổ, lập luôn tài khoản phụ lao vào chửi tay đôi:

“Ở đây là trạm thu gom rác cũng thích nhặt đồ bỏ đi vậy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương