Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

01.

Ở chỗ chúng tôi, nếu kết hôn một năm mà không sinh được con, thì sẽ gọi là “đá”, và sẽ nhà chồng đuổi đi.

Nhà mẹ đẻ không những không phản đối, mà còn khép nép nhận lỗi với nhà chồng, trách con gái không biết cố gắng.

còn phải làm theo ý nhà chồng, đánh con gái một trận. Đã vậy còn không cho con gái về nhà mẹ, mà ném ra ngoài đường, mặc kệ sống chết.

Chỗ chúng tôi là khe suối nghèo, rất khó tìm việc, mà đã là “đá” thì lại người đời khinh thường.

không còn cách nào, chỉ có tìm đến c.h.ế.t bằng cách treo cổ trên cây.

01.

Người trong thôn bàn tán, nói mấy cô gái kia yếu đuối, không chịu được khổ.

Các cô gái ai nấy lo sợ, sợ rằng lấy chồng không sinh được con, cũng sẽ đi đường cùng.

Trước cửa nhà tôi có một cây, mười mấy năm không ra nổi một trái.

Từ khi có một cô gái “đá” treo cổ trên cây , thì cây bắt nở ra một mảng hoa trắng xóa.

Hoa tàn kết ra từng trái có hình quả lê, khi chín, vỏ trái cây trắng nõn nà, đẹp da thiếu .

Mẹ tôi nảy ra ý, nói trái cây là “quả thần”, ăn là có thai.

Lời đồn lan ra, người đến nhà tôi mua quả ngày đông.

Những người mua quả về ăn không lâu sau thai.

Nhà nhà vui mừng, “quả thần” bán .

Mẹ tôi cho lát gạch sáu mét vuông cây, xung quanh dựng giá, dùng cỏ tranh bện thành mành quây lại, mành buông , vặn che kín bốn phía cây ăn quả.

Bên trong mành lại đặt nhỏ, ghế sofa, cạnh để một bàn nhỏ, trên bày đủ loại trái cây tươi, trà nước bánh trái.

Quả chín đúng mùa hè, bóng cây râm mát, trong lều thoải mái vô cùng, mẹ tôi ở tiếp đãi người đến mua quả.

02.

Hôm tôi đang quét dọn cây, anh trai cởi quần tới, thấy tôi gắt gỏng nói: “Tránh ra, khách tới kìa.”

Tôi anh ấy đẩy sang một bên, từ xa đã thấy mẹ tôi dẫn một cô con dâu xinh đẹp, đi cười nói tới.

Tôi vội trốn ra sau bức tường, chỉ nghe thấy mẹ tôi nói: “Mọi người hiểu rõ, ‘quả thần’ là nói nhảm, con trai tôi mới là thuốc tiên.”

“Nó , đã được khai quang, ai được nó ‘chấm’ thì người có thai.”

Cô con dâu mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại theo chút mong đợi, theo mẹ tôi đi đến cây.

Anh trai tôi đã cởi sạch quần , nằm trên chờ sẵn.

Mẹ tôi buông mành , lập tức không nhìn thấy gì bên trong nữa.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ghê tởm, quay người bỏ đi.

03.

Chị dâu là khách du lịch đến từ nơi khác.

Chị ấy thích ăn trái cây tươi, đến đâu cũng hỏi thăm ở có loại trái cây đặc sản gì.

Trái cây đặc sản của thôn chúng tôi, đương nhiên là “quả thần” độc nhất vô nhị của nhà tôi .

Dân làng lại tưởng chị ấy là cô gái đôi mươi, cho rằng chị đến để cầu con nên chỉ đường đến nhà tôi.

Chị dâu đến nhà tôi, mẹ tôi vội vàng ra đón.

“Quả thần” bán rất đắt, bình thường bán từng quả một.

Chị dâu lại hỏi thẳng giá bao nhiêu một cân, nghe nói phải tự trèo lên cây hái, chị còn hỏi mượn mẹ tôi thang.

Mẹ tôi nghe xong biết chị dâu đến là để ăn quả, không phải để sinh con.

Vậy mà lại nảy sinh sự kính nể với chị dâu ấy.

Nói chị dâu giữ trong sạch, không giống mấy người vì có con mà sẵn sàng lên với anh trai tôi.

ấy đã sớm tìm vợ cho anh trai, nhưng lại cảm thấy trong vùng không biết giữ , sợ lại thai con của người khác cho anh tôi.

nghĩ thấy chị dâu đáng yêu.

Chị dâu vác thang đến cây, đang định trèo lên hái quả thì mẹ tôi bưng cho chị ly trà:

“Trời nóng, uống ly trà hẵng lên, kẻo lát nữa khát nước, lại phải uống.”

Chị dâu không nghĩ nhiều mà uống cạn ly trà.

Uống xong, chị thấy choáng váng, khi trèo lên thang chưa được hai bậc đã ngã , bất tỉnh nhân sự.

Mẹ tôi ghé tai anh trai dặn dò vài câu, anh trai ôm mặt chị dâu nhìn một lúc lâu, thấy chị trắng trẻo xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, mừng rỡ không khép miệng được.

04.

Chị dâu đến trưa mới tỉnh lại, thấy không mặc quần , trong lều lại có mùi khó ngửi, hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chị tức giận gào thét, mắng anh trai tôi vô sỉ, mắng mẹ tôi không biết xấu hổ.

Mẹ tôi ban còn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nói người đến nhà tôi mua quả là vì con , đây chỉ là hiểu lầm.

Chị dâu đương nhiên không tin, tố cáo chúng tôi.

Mẹ tôi cười lạnh nói: “Đi đi, quần của cô, tôi giấu , cô đi thì cứ đi vậy đi.”

…”

Lúc này anh trai tôi bưng bát cơm đi , nhìn thấy thân chị dâu, trên mặt lộ ra nụ cười đê tiện, l.i.ế.m mép thèm thuồng.

Chị dâu tìm đồ che thân, nhưng quần , ga xung quanh đã sớm mẹ tôi thu dọn hết.

, các người, quần lại đây…”

Mẹ tôi hừ lạnh nói: “Dễ thôi, cô đồng ý gả cho con trai tôi, tôi sẽ trả quần cho cô.”

Chị dâu hừ một tiếng, quay mặt đi không nói.

Mẹ tôi không ngờ chị lại cứng vậy, vớ lấy cây chổi đánh.

05.

Anh trai tôi lại ngăn ấy: “Mẹ, da thịt non mịn này, đánh hỏng thì khó coi lắm. Để con dùng cách của đàn ông, khuyên nhủ cô ấy.”

Mẹ tôi liếc xéo anh ấy: “Cố gắng lên đấy.”

Nói xong, đứng dậy đi ra.

Anh trai tôi ôm chị dâu lên.

Chị dâu thừa lúc anh ấy không chú ý, hai tay đột nhiên ấn mạnh hai huyệt thái dương của anh ấy.

Anh trai tôi trợn mắt, ngã vật ra người chị dâu.

Chị dâu chui ra khỏi người anh ấy, mặc quần của anh ấy bỏ .

Chị dâu đến cửa lại mẹ tôi ngáng chân ngã.

06.

Thì ra mẹ tôi không yên tâm, ôm cây gậy trong lòng, vẫn luôn canh giữ ở cổng lớn.

Quả nhiên bắt được chị dâu.

Chị dâu bò dậy, gậy của mẹ tôi giáng mạnh gối chị.

Chị dâu đau quá, ngã ngồi đất.

Mẹ tôi lại bồi thêm một chân, đá chị dâu nằm ngửa ra đất, gậy đập mạnh xương bánh chè của chị.

“Tao cho mày , cho mày …”

Tôi đứng bên cạnh không nhìn được nữa, tới can mẹ tôi: “Mẹ, đừng đánh nữa, anh trai không có một cô vợ què được.”

Mẹ tôi sửng sốt một chút, ném gậy : “Hừ, tạm tha cho mày, còn không nghe lời, tao đánh c.h.ế.t mày, con trai tao không thiếu một đứa mày.”

Nói , quay người bỏ đi.

Chị dâu xoa xương bánh chè, nhất thời không đứng dậy nổi.

Tôi đến đỡ chị, chị lại gạt tay tôi ra.

Tôi khẽ nói với chị: “Trước chịu thua đi, giữ được mạng, mới có thoát.”

Chị dâu hừ một tiếng: “Mày còn không phải là vì tên anh trai ghê tởm của mày, đừng có giả làm người tốt.”

07.

Tôi lắc : “Năm tôi 6 tuổi bọn bắt cóc đến đây, bọn coi tôi trâu ngựa sai khiến đến tận bây giờ, đến 18 tuổi lại đem tôi bán đi, kiếm một khoản tiền. Trong thôn rất nhiều bé gái, vậy mà đến.”

Chị dâu sửng sốt một chút, nói: “Nếu tôi có trốn thoát, nhất định sẽ đến cứu các cô.”

Tôi gật : “Trước tiên dưỡng thương cho tốt đã.”

Tôi đỡ chị về lều cây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương