Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
khi lấy lời khai ở đồn cảnh sát, khi tìm hiểu chúng tôi mới biết, Yến đã ra khỏi chơi vào cuối tuần trước , ba ngày, mẹ cô bé đã báo cảnh sát. Cảnh sát tìm th//i th//ể cô bé trong một vệ sinh cộng.
Yến bị đ//âm ch//ết, sơ bộ phán đoán đầu tiên của vụ án là viên. Ở không có camera giám sát, và hung thủ rất xảo quyệt, như đã thăm dò điểm trước, tránh tất cả những nơi có bị quay lại. Chỉ có phố đi bộ ngoài viên quay được một bóng người, hắn ta đã băng qua rừng cây trong viên trèo tường ra ngoài.
không có dấu vết giằng co, cảnh sát nghi ngờ người quen gây án. Trong quá trình điều tra, họ phát ra Yến vốn là một gia đình đơn thân, còn có một người ba ở thôn Tây Đầu, tên là Nhị Điền.
Nhưng Nhị Điền vừa hay cả lại gặp chuyện.
Manh mối này đột nhiên bị cắt đứt. Vì vậy, khi tôi và Mã Quân xuất ở , cảnh sát rằng lại có manh mối mới, nên mới đến nhanh như vậy.
“ Yến ch//ết như thế nào?”
Nghe cảnh sát nói xong, tôi uống một ngụm nước, trầm giọng hỏi.
“Hung khí là d//ao gọt trái cây, một nh//át vào cổ, một nh//át vào tim, m//áu mà ch//ết.”
Nghe vậy, tôi nhíu mày, vậy kẻ hại cả Nhị Điền không phải là cô ta.
Con nữ qu//ỷ kia, bị phân xác, tôi cúi đầu, suy nghĩ kỹ .
“Một tháng , dù ch//ết phải tìm người về chứ? Đợi… đợi đến bao giờ nữa!”
Đột nhiên, tôi nghe một tràng chửi rủa từ ngoài.
Giọng nói hình như quen thuộc.
Tôi đi ra xem, lập tức giật mình, hóa ra là con dâu tôi: “ ?”
Cô ta đến đây làm gì…
Cô ta liếc nhìn tôi, trong khoảnh khắc không biết là tủi thân hay tức giận, lao đến trước tôi, chỉ vào mũi tôi mà chửi:
“Chắc chắn là bà! Bà khắc ch//ết con trai mình là Soái còn chưa đủ, bây giờ lại hại ! Bà làm những chuyện tổn âm đức! Nếu có mệnh hệ gì, tôi liều mạng bà!”
Nghe những lời trong miệng cô ta, tôi như bị sét đánh ngang tai!
…
tôi… ?
“Tại sao xảy ra chuyện mà cô không nói cho tôi biết!”
Nhưng đáp lại là một bãi nước bọt vào , và những lời chửi rủa như tát nước vào .
Mã Quân không chịu được, cố gắng tranh luận , nhưng bị tôi ngăn lại: “Cậu đi hỏi cảnh sát chi tiết về việc của đi, tôi đợi cậu ở ngoài.”
Thái độ của , giống như thái độ của ba mẹ chồng tôi khi chồng tôi qua đời.
Thở dài một hơi, tôi ngồi xổm cạnh cái cây lớn ngoài đồn cảnh sát, có chút bất lực.
vẫn không ngừng chỉ vào tôi ở ngoài, như đang tố cáo điều gì cảnh sát.
Còn tôi chỉ có cúi đầu, đối người , tôi vĩnh viễn không ngẩng cao đầu.
Đây là số mệnh làm nghề âm, tôi chấp nhận.
8.
“Bà Chín.” Mã Quân khẽ gọi.
Tôi ngẩng đầu, lau nước : “Cảnh sát nói gì?”
“ đã một tháng , hồi là kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, khi ra khỏi một chuyến thì không trở về nữa. Cảnh sát nói lần cuối cùng cô ấy xuất là ở cổng viên tự nhiên Nguyệt Thích Sơn, nhưng ngọn núi cảnh sát cùng con dâu của bà là Trần đã tìm khắp , không tìm người, … không tìm th//i th//ể.”
“Theo phản ánh của bạn học, bình thường rất cô độc, đi đâu không nói, điện thoại tắt máy, định vị vệ tinh không định vị được, nên cảnh sát nghi ngờ, có lẽ đã…”
Mã Quân dường như không nỡ, không nói hết lời.
Tôi đau khổ nhắm lại, chẳng lẽ đúng là tôi làm nghề âm đức làm tổn hại âm đức, liên lụy đến người ?
Bầu trời trở nên u ám, trong cõi u minh, dường như có tiếng khóc than.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia chớp.
Không hiểu vì sao, tôi lại nghĩ đến cảnh vợ thôn trưởng tr//eo c//ổ lúc trước.
Suy nghĩ một hồi, tôi hỏi Mã Quân: “Thôn trưởng có không?”
Mã Quân gật đầu.
“Chia làm hai ngả, cậu đi xem thôn trưởng có đang học ở Sư phạm Nguyên Sơn không, gần đây có không, xin nghỉ, chuyển , nếu có thì đi báo cảnh sát.”
“Tôi đi tìm một người.”
khi chia tay Mã Quân, tôi bắt xe đến một quán bói toán ở phía đông thành phố.
Ở có một thầy bói bị chột một tên là Trần Bán Mù, có chút giao tình tôi, tôi muốn nhờ ông ấy tìm người.
Biết được ý định của tôi, Trần Bán Mù không nói gì, bắt đầu bấm đốt tay.
Nhìn lông mày ông ta tính nhíu lại, trong lòng tôi thêm bất an.
Đến khi tính xong, ông ta vẫn không nói gì, lấy ra một tờ giấy, viết cho tôi năm chỉ, đưa đến trước tôi.
“Làm nghề âm đức, nhất định sẽ có một kiếp này.”
“Xin nén bi thương.”
Ông ta cụp xuống, cúi đầu, không nhìn tôi.
“Vì sao lại có năm chỉ?”
Giọng tôi run rẩy không ngừng, nước không kìm được mà rơi xuống.
Trong đầu tôi đã có một dự cảm không lành.
Trần Bán Mù cụp trầm ngâm nói: “Đi tìm đi, tìm được sẽ biết, tôi không tiện nói nhiều. Nhưng nhớ kỹ một điều, cô ta không được nhập quan, không được chôn cất, không được cúng bái, nếu không sẽ hại người thân. Nhưng xét đây là chuyện của bà, tôi không động vào cô ta, bà tự xử lý. Nếu xử lý không được, báo một tiếng.”
“Cảm ơn Trần tiên sinh.”
Đợi tôi hoàn hồn lại, đưa tiền quẻ, cúi đầu một cái, nắm chặt tờ chỉ.
gửi tin nhắn cho Mã Quân, tôi bắt đầu đi đến chỉ đầu tiên trên ngọn núi hoang.
Trên đường đi, tôi mấy lần suýt ngất xỉu, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ của , tôi lại gắng gượng tinh thần.
Tôi vốn rằng mình đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ.
Nhưng khi tôi làm theo chỉ, đào được đầu của trên ngọn núi hoang, tôi vẫn không kìm được mà rơi lệ.
Tôi ôm đầu của , không nói nên lời, khóc không ra tiếng.
ch//ết không nhắm , tóc dài xõa tung, đã bị ăn mòn đến biến dạng, mùi hôi thối xộc vào mũi. Lúc này, dường như có tiếng xe vang lên, lúc gần.
Nghe tiếng xe, tim tôi chấn động, nảy sinh sát tâm.
Người có xuất vào lúc này, thân phận đã rõ ràng, hắn chắc chắn chỉ có một mục đích: gi3t người diệt khẩu, thủ tiêu người đào xác.
“Bà già, không ngờ, bà lại tìm đến tận đây!”
Xe dừng lại, người bước xuống xe, phía đi theo mấy tên thanh niên lực lưỡng cầm gậy sắt d.a.o phay.
“Quả nhiên là ông.”
Tôi hít sâu một hơi, quay người lại, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa đến.