Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Lúc Diêm Vương đang làm việc thì buồn ngủ, lỡ tay gõ nhầm tên tôi một phát siêu to.

Kết quả là tôi đang đi vệ sinh thì đột nhiên tắt thở.

Để bù đắp cho sai sót, Diêm Vương cho tôi hai lựa chọn:

Một là đầu thai vào một gia đình tử tế.
Hai là ở lại địa phủ, được biên chế chính thức.

Tôi không hề do dự mà chọn ngay phương án thứ hai,
vì… tôi thấy được ánh trăng trắng thuở xưa của mình – người đã mất từ năm năm trước.

1.

Diêm Vương vẫn đang thao thao bất tuyệt kể về chế độ đãi ngộ ở địa phủ,
nhưng tôi chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Ánh mắt tôi dính chặt vào người đứng sau lưng ông ta.

Phó Tư Ngôn.

Ánh trăng trắng năm nào của tôi.

Lúc này, anh ấy mặc đồng phục đen thẳng tắp, ống tay áo được là phẳng phiu,
càng làm nổi bật vóc dáng vai rộng eo thon, đứng thẳng như tùng.

Trên mặt không biểu cảm, vẫn là vẻ nghiêm túc lạnh lùng như xưa.

Giống hệt như lần thứ 99 từ chối lời tỏ tình của tôi.

“Vậy cô gái nhỏ, muốn đầu thai hay là ở lại địa phủ phát triển sự nghiệp?”

Tôi hít một hơi thật sâu, dời mắt khỏi gương mặt đẹp trai đáng tội của anh,
mạnh mẽ dứt khoát:

“Tôi chọn phương án hai! Ở lại địa phủ! Cho tôi biên chế!”

Lông mày của Phó Tư Ngôn hơi cau lại, rất nhẹ thôi.

Diêm Vương vỗ đùi cái đét: “Tốt! Có mắt nhìn! Bản vương thích mấy con ma thẳng thắn như cô!”

Tôi cười toe toét, khoe hàm răng trắng nhỏ,
nhân cơ hội đòi thêm điều kiện phụ, mặt dày mở lời:

“Diêm Vương, ngài xem, tôi mới đến đây, không quen ai, cũng không có người thân…”

“Ngài có thể tiện tay… gả luôn Phó Tư Ngôn cho tôi không? Tôi muốn cưới anh ấy!”

Vừa dứt lời, cả đại điện Âm Ty lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tôi còn cảm nhận rõ mấy chục ánh mắt hóng chuyện “vèo” một phát đổ dồn về phía mình.

Trong đó có vài ánh nhìn rõ ràng là hướng về Phó Tư Ngôn.

Tôi lén liếc anh một cái — khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm kia cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Vẻ mặt anh phức tạp như thể đang nhìn… một kẻ điên.

Thật ra, tôi và Phó Tư Ngôn coi như thanh mai trúc mã.

Từ khi bắt đầu biết thích người khác, tôi đã tự tuyên bố mình là bạn gái anh ấy.

Dĩ nhiên, anh ấy chưa từng công nhận.

Tôi theo đuổi anh rầm rộ đến mức cả trường đều biết.

Thư tình viết đủ để xếp vòng quanh sân vận động một vòng.
Tận đến đại học, tôi mới lấy hết dũng khí tỏ tình chính thức.

Lần đầu tiên, anh nói: “A Dao, chúng ta còn nhỏ.”

Lần thứ hai, anh nói: “A Dao, học hành là quan trọng nhất.”

Lần thứ 99, đúng vào sinh nhật tôi, anh nhìn bữa tối dưới ánh nến mà tôi chuẩn bị kỹ lưỡng,
im lặng rất lâu mới nói:

“A Dao, hiện tại anh chưa muốn yêu ai.”

Tôi tức đến suýt lật bàn, hét lên:

“Phó Tư Ngôn! Anh đợi đấy! Nếu lần thứ 100 tôi tỏ tình mà anh còn từ chối, tôi sẽ hết yêu anh!”

Nhưng còn chưa kịp đến lần thứ 100, anh đã chết rồi.

Gặp lại nhau ở địa phủ, đương nhiên tôi phải biến lần tỏ tình thứ 100 thành… lời cầu hôn!

Diêm Vương sững người mất ba giây, rồi cười phá lên rung trời lở đất.

“Ha ha ha ha ha! Thú vị! Thật thú vị!”

Râu ông rung lên bần bật, vừa cười vừa chỉ tôi, rồi chỉ sang Phó Tư Ngôn:

“Con ma nữ này, gan cũng không nhỏ đâu nhé! Bản vương thích!”

“Phán quan Phó, đây là duyên phận lớn lắm đó! Người ta theo anh đến tận địa phủ rồi, anh còn lý do gì để từ chối?”

Phó Tư Ngôn: “……”

Sắc mặt anh càng đen hơn lúc nãy.

Nhưng khi nhìn sang Diêm Vương đang cao hứng, anh lại không từ chối.

Diêm Vương phất tay cái soạt: “Vậy quyết vậy đi! Ngày mai! Ngày mai tổ chức hôn lễ cho hai người!”

“Bản vương muốn đích thân chủ trì! Địa phủ phải mở tiệc linh đình ba ngày ba đêm! Phải thật náo nhiệt!”

“Coi như là khởi động sớm cho lễ kỷ niệm ngàn năm của địa phủ!”

Ông càng nói càng hăng, mà tôi thì chỉ muốn bấm cho ông ta một trăm cái like!

Thế là hôn sự được định một cách đầy kịch tính như vậy. Suốt quá trình, Phó Tư Ngôn mặt đen như đáy nồi, không nói nổi một câu.

Diêm Vương tươi cười hớn hở, dặn dò anh ấy: “Tiểu Phó à, trước tiên đưa A Dao đi ổn định chỗ ở mới đi, tiện thể vun đắp tình cảm luôn nha!”

Khóe miệng Phó Tư Ngôn co giật một chút, cuối cùng cũng rặn ra được một chữ từ kẽ răng.

“Được.”

Sau đó, anh xoay người, ra hiệu cho tôi đi theo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương