Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là một yêu mèo nghiện uống .
Gọi là “ yêu mèo” là vì mẹ tôi là một yêu mèo, cha tôi là con đang ở xó xỉnh nào.
Lý tưởng sống tôi là trở một con mèo hoang tự do, nằm dài lo nghĩ. đến khi gặp tên họ Tống kia…
Họ Tống khắc tôi!
1.
Tôi là một yêu mèo nghiện .
Lý do tôi là yêu mèo là vì mẹ tôi là yêu mèo, cha là con , tung tích.
Mẹ tôi ham chơi, yêu đương một trận sinh tôi.
Tôi sống dưới thái mèo suốt hơn chục năm, luôn vô ưu vô lo, làm một con mèo hoang tự tại, xưng bá khắp các góc phố trong phố , cuộc đời mèo thật vui bao.
Nhưng vào một buổi trưa mùa đông hôm , cuộc đời tôi đột ngột rẽ hướng.
Tôi đang nằm ngủ say sưa trên ghế dài công viên, thì bất chợt giật tỉnh giấc, cơ thể mất kiểm soát, tôi cảm thấy da đang căng , các khớp xương thay đổi, tôi lại thể biến !
Tôi đứng trần trụi giữa gió lạnh, tư thế cứng đờ quái dị, mất đi lớp lông mềm mại ấm áp xinh đẹp, chỉ trong vài giây, tôi hắt hơi liền mấy .
Cảm giác khó chịu toàn thân khiến tôi c.h.ế.t trân tại chỗ, hoài nghi về cuộc đời mèo .
May mắn là chẳng bao lâu sau, một đứa trẻ mũm mĩm to xác hơn tôi đi ngang qua. Nó lặng lẽ nhìn tôi một hồi, cởi áo lông và mũ len , chia tôi chai ngọt ga vừa mới mua về.
Tôi chân trần, chiếc áo trẻ con ngồi xổm trên ghế dài, đội chiếc mũ len màu cam robot, rộng thùng thình úp tôi, mang lại chút hơi ấm.
Tôi uống một ngụm mát lạnh từ tay thằng , vị mát lạnh sảng khoái và tê tê nơi lưỡi khiến tôi bụp một , biến trở lại mèo ngay trước nó.
Thằng sợ quá tè quần.
Tôi cụp đuôi, chui khỏi áo nó bỏ chạy tán loạn.
Sợ lớn thân thiện phát hiện, bắt về lột da làm thịt mèo.
Thế nhưng từ hôm , tôi ghi lòng tạc dạ và say mê loại ga tên .
Vì tật , tôi đành phải cách một thời gian lại tìm một “ chủ” cũng yêu thích ngọt ga giống .
cách nào khác, tôi là yêu quái sống quá lâu , chẳng dấu hiệu già đi, cũng diễn nổi kiểu ngây ngô ngốc nghếch một con mèo con, ở lâu với ta thì sợ phát hiện , tiêu diệt theo kiểu “nhân đạo”.
Thế là cứ loanh quanh lặp lại mấy chục năm, đến lần nọ tôi lại trốn khỏi một hộ gia đình, lang thang ngoài phố tìm chủ mới, thì một đàn ông túm lấy gáy — điểm yếu chí tử tôi.
Tôi nghiêng hết sức, nỗ lực liếc từ cổ tay anh ta mặt.
Tim tôi khựng một nhịp, con ngươi bỗng dưng giãn to.
Ồ hố, là thằng mũm mĩm năm tôi đã hù sợ tè quần đây !
Phản xạ tiên tôi là nghiêng giả chết. Phản xạ thứ hai là: thể để tên nhận tôi được!
Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa cấm yêu quái tu luyện tinh, hắn phải được phái đến để xử lý tôi đấy chứ?
Thằng mũm mĩm nay đã một thanh niên tuấn tú, dáng cao thẳng tắp, khí chất chút sắc sảo.
Thế nhưng nốt ruồi đen nhỏ giữa chân mày hắn thì vẫn dễ nhận như xưa.
Chính nhờ nốt ruồi tôi mới gặp lại cố nhân.
Hắn nhấc tôi từ dưới đất , lật tôi lại, đôi to trừng vào đôi mèo tôi suốt cả chục giây.
Tôi nỗ lực điều chỉnh biểu cảm, cố gắng vẻ là một con mèo ngốc bình thường.
Một lúc sau, hắn bật cười khe khẽ, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
“Cuối cùng cũng tìm được em . Tôi là Tống Khâm.”
Giọng nói hắn khá êm tai.
Tôi trừng mèo nhìn thẳng vào hắn đang cong cong vì cười.
Lông bắt dựng đứng.
Hắn lại càng cười khoái chí hơn, để lộ hàm răng trắng đều, nhìn ngốc nghếch hiền lành. Hắn ôm tôi vào ngực, đưa tôi về nhà hắn.