Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Thiếu lại chạy.

này, nam chính – người có ngũ quan như được điêu khắc, đôi mắt đen như bảo thạch – đang đứng đối diện tôi.

Anh ta ra lệnh bằng giọng điệu không thể cãi, “Đi, tìm cô tôi.”

Theo đúng cốt truyện, cần tôi nhận lệnh lui xuống là sẽ hết suất diễn.

Nhưng tôi đã đọc qua nguyên tác .

Trong cuốn sách này không có ai bình thường cả.

Nữ chính cả ngày bỏ trốn, nam chính cả ngày đuổi theo tìm người.

Toàn là những người tuổi đống, nhưng suốt ngày chẳng làm việc đứng đắn.

Tôi không rời đi. Nam chính liếc tôi cái: “ chưa cút?”

Tôi nói: “Đừng tìm nữa, tôi biết cô ở đâu.”

Nam chính nheo mắt lại. Tôi chỉnh lại lọn tóc xinh đẹp của tôi nói: “Cô bị giấu ở biệt thự ngoại thành.”

.

Nam phụ pháo hôi.

Mười thiếu bỏ trốn tám là vì hắn.

Tôi thở dài: “ anh đi tìm cô , ngàn vạn đừng cãi nhau. Không là cô lại chạy tiếp đấy.”

Tôi chẳng thèm để ý tới vẻ mặt càng càng kỳ lạ của nam chính, vỗ vỗ vai anh ta:

“Thiếu gia à, sau này hai người sống đàng hoàng vào, đừng có cả ngày khoe khoang nữa. sau thiếu mang thai sinh phát bảy đứa, anh lo mà đi làm kiếm tiền mua sữa bột, tốt hơn nhiều đấy.”

Nói xong, tôi lưu loát tháo bảng tên chức nghiệp xuống.

“Tôi từ chức trước nhé, hẹn gặp lại.”

Tôi xoay người định bước ra ngoài.

Bất ngờ bị ai đó nắm lấy.

Nam chính nhìn tôi, vẻ mặt vừa kỳ quái vừa khó hiểu:

“ Cô định rời khỏi tôi sao?”

Không sao?

Hắn chớp mắt, như bừng tỉnh:

“ Cô… thích tôi? Tôi cứ bắt cô đi tìm , nên cô ghen à?”

Tôi: ???

Tổng tài bá đạo này tự luyến quá đáng đó!

Ngay cả người qua đường như tôi không tha luôn à?!

Tôi không ngờ lại từ chối đơn xin việc của tôi.

Hắn nói:

“Mấy ngày nay bắt cô suốt ngày đi tìm , sự cực . Trước kia là tôi đánh giá thấp sức hút của bản thân, không quan tâm đến cảm nhận của cấp dưới, là lỗi của tôi.”

Nghe thử xem!

không biết xấu hổ cỡ nào mới nói ra được mấy lời kiểu này.

Tôi vội vàng xua :

“Trời đất chứng giám, tôi sự không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào anh hết.”

“Vậy cô lại càng không có lý do để việc.”

Tôi rầu rĩ, không hiểu tại sao cứ nhất quyết giữ tôi lại bên cạnh.

thấy hắn đưa ra sau lưng, nói ra vẻ rất có khí phách:

có cô là tìm được người nhanh nhất.”

Tôi: ?

Cái này mà tính là ưu điểm á?!

Đã ba ngày trôi qua kể từ tôi nói biết chỗ ở của thiếu .

Tên này vậy mà mãi chưa thèm hành động cả.

Hằng ngày vẫn đi làm đúng giờ, thậm chí kéo tôi – thư ký của hắn – tăng ca đêm miết.

Cứ như thể sợ tôi bỏ chạy, đi đâu hắn lôi tôi theo.

Muốn không xong.

Muốn trốn mà trốn không nổi.

Gốc rễ của vấn đề này chính là nữ 9, tôi thấy cách tìm trở .

khi hai người họ tiếp tục yêu hận triền miên, tôi mới có cơ hội chuồn đi.

Thế là tôi mở lời:

“Thiếu gia, tôi có nên đón thiếu trở không?”

nhíu mày:

“ Cô gấp gáp lắm à?”

Tôi ngơ ngác.

Vợ của anh, mà hỏi tôi có gấp hay không là sao?

Kết quả, nhướng mày, nhìn tôi vẻ… vui sướng??

“Không cô nói cô không có ý tôi sao? Vậy sao lại quan tâm chuyện nhà tôi thế?”

Chữ “chuyện nhà” được hắn nói ra mà khí thế như hồng.

Tôi cười gượng:

“Không gấp, không gấp, thiếu ra ngoài ngơi, đi chơi là chuyện tốt.”

Không ngờ đến là, không đi tìm

Mà là tự trở .

đó chúng tôi đang họp.

Cửa phòng họp bị đá văng ra.

mặc chiếc váy liền thân, hai mắt ngấn lệ, trông cực kỳ xinh đẹp, vòng eo nhỏ đến mức ôm được.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi thấy cô là:

Gầy thế kia, mà hơi sinh ra bảy đứa con? là thái quá!

Ngay sau đó, hét vào mặt :

“Chẳng lẽ trong lòng anh, công việc quan trọng hơn cả em sao?!”

Nói thừa.

Tình yêu mà so tiền, có đáng để nhắc tới?

Cả phòng họp im phăng phắc.

Đám quản lý cao cấp đều quay đầu nhìn phía cửa, mắt sáng rỡ hóng drama.

tư cách là thư ký, tôi nhanh chóng hỗ trợ dọn dẹp hiện trường, để lại không gian riêng đôi vợ chồng này.

Vừa bước ra ngoài, tôi đã thấy nam phụ đứng cạnh cửa, ánh mắt cụp xuống, khoé miệng mang nụ cười vừa chua xót vừa tự giễu cợt.

Nói , nam phụ này mới đúng là công cụ chính hiệu.

Mỗi nữ chính muốn bỏ trốn, người bị lợi dụng nhất định là hắn.

Tôi tiến lại gần, thân thiện:

“Huynh đệ, uống ly nước ấm không?”

sửng sốt, đánh giá tôi từ đầu tới chân mấy .

“Không là người qua đường Giáp sao? có suất diễn đổ nước tôi à?”

Má ơi!

Cái tình huống đây?!

Tôi trợn tròn mắt:

“Anh… anh… anh…”

như chợt hiểu ra điều đó, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Chẳng lẽ… cô …”

Tôi gật đầu nhanh chóng.

xúc động đến mức sắp rơi nước mắt:

“Tốt quá ! Cứu tôi ! Cái kiểu vật coi tiền như rác này, sự không hợp thân phận của thiếu gia tôi chút nào!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương