Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ, tiện đây con muốn bàn mẹ này.” – Con trai lên tiếng.
Tôi “ừ” một tiếng, cảm có điềm chẳng lành.
tôi không trả lời rõ, con trai nói tiếp: “Mẹ con mổ đẻ xong đang cần sóc, mẹ Mộng Mộng mẹ cô ấy trai được không? Dù mẹ cũng rảnh, chờ học mẹ hãy về.”
Tôi cảm giác bị ai đó đánh một gậy vào đầu, vừa sốc vừa mơ hồ.
“Con vừa nói gì?” – Tôi này thật quá nực cười.
Có lẽ giọng tôi phản ứng quá gay gắt, con vội bước giảng hòa.
“Mẹ, Tinh Viễn đùa mẹ thôi mà, mẹ yên tâm, mẹ cần sóc mẹ con và trai con nửa năm là được, đợi mẹ con hồi phục làm thì để nội trông.”
Tôi kịp phản ứng.
Thì con trai đã ngắt lời mình: “Nói bậy gì đấy, nội gần tám mươi tuổi , bắt nữa à? Mà tuổi thì đâu có sạch sẽ bằng, giao mẹ anh yên tâm hơn.”
Tôi giận mức run cả .
Từ khi theo đuổi con , con trai tôi đã là một “chó l.i.ế.m tình cảm” chính hiệu, giờ thì mức l.i.ế.m tận nhà .
Nó làm chó l.i.ế.m tôi không cấm, nhưng kéo cả mẹ nó vào l.i.ế.m theo thì tôi không chấp nhận được.
Nể mặt con là Hồ Mộng Mộng, tôi cố gắng kìm nén cơn giận.
Nhưng vẫn dứt khoát từ chối:
“Mẹ không muốn, mà mẹ cũng không sản phụ trẻ sơ sinh, các có thể thuê bảo mẫu mà.”
Con trai tôi cứ không nghe gì, nói:
“Không thì học, chẳng phải mẹ từng nuôi con đó ? Mà mẹ con tiết kiệm, dù tụi con muốn thuê ấy cũng không chịu.”
Vậy là tính toán cả , muốn tôi làm bảo mẫu miễn phí.
Thật đúng là đứa con trai “trời đánh”.
Con ở bên phụ họa, giọng có vẻ tủi thân:
“Mẹ, không phải tụi con không muốn thuê, nhưng lương Tinh Viễn hơn chục ngàn một tháng, con thì không có làm, thuê nổi bảo mẫu.”
Cô ta không nhắc đỡ, nhắc tới không làm là tôi giận thêm.
Trước kia, để cô ta có một ổn định và nhàn hạ, tôi phải chạy đôn chạy đáo, lo lót khắp nơi.
Cuối cùng cũng sắp xếp cô ta vào một ty quốc tế , đúng ngành học đại học – nhân sự.
ta làm từ vị trí trợ lý chuyên viên nhân sự.
Vậy mà cô ta làm được hai tháng đã nghỉ, kêu phức tạp, phải nhìn mặt đồng nghiệp.
Không nói không rằng nghỉ luôn cái mà ta tranh nhau mới có được.
Từ sau khi kết hôn nay, hai chồng gần không tiết kiệm nổi đồng nào, không đủ thì con trai chìa tay xin tiền tôi.
“Tôi không làm thì đúng , cô ở nhà mẹ cô và trai cô .” – Tôi lạnh lùng nói.
Con khựng , không kịp suy nghĩ, liền buột miệng:
“Thế được, con có thể làm cái phục vụ được, đó là để tuổi mẹ làm mà.”
Nói xong sắc mặt tôi thay đổi, cô ta mình lỡ lời, vội chữa :
“Ý con là mẹ làm cẩn thận hơn, con vụng về lắm.”
“ mẹ có lương hưu cao, tiền bạc thì c.h.ế.t cũng không mang theo, mẹ mẹ con chút cũng là tụi con bớt gánh nặng.”
Cô ta khoác tay tôi, làm bộ làm tịch:
“Mẹ tụi con mà, ai cũng nói con may mắn mới gặp được mẹ chồng hiểu mẹ.”
Về chiêu trò thao túng cảm xúc (PUA) của con , tôi đã nhiều .
Muốn tôi tiền hay tặng đồ, cô ta bao giờ chủ động mở miệng.
Hoặc nhờ con trai xin hộ, hoặc nũng nịu để tôi tự mở lòng.
Tôi sống chục năm, loại “trà xanh” nào từng gặp, trước giờ không chấp cô ta là vì cô ta nhỏ tuổi, làm gì phạm giới hạn, tôi giả vờ không , nuông chiều một chút thôi.
“Dừng xe! Tôi muốn về.”
Tôi toàn thân rã rời, không muốn tranh cãi vô ích họ nữa.
Con trai cầm vô lăng tay hơi run, xe lệch sang trái một chút nhanh chóng ổn định .
“Mẹ đừng vô lý, vài cây số là .” – Con trai vẫn cứ lái xe, tay thì khoá cả hai cửa sau.
Định ép tôi nhà mẹ nó.
Xe nhanh chóng chạy thị trấn nơi nhà họ Hồ sinh sống, dưới chân một ngọn núi .