Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tình cảm giữa hai đứa ngày một sâu đậm.

Chẳng hề nhận ra — đã sớm bị người khác để mắt tới.

Ngày lễ tốt nghiệp đại học, Mẹ tôi bắt gặp cảnh tôi và Văn Nghiêm đang ôm hôn nhau, cơn giận bùng nổ chưa từng thấy.

Bà chỉ vào cậu ấy, giận dữ quát:

“Ta bảo cậu bảo vệ Tiểu Dao, không phải bảo cậu trèo lên giường nó!”

Bó hoa tốt nghiệp mà Văn Nghiêm định tặng tôi rơi xuống đất, bị giẫm nát.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy.

Từ hôm đó, cậu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Không liên lạc được, không để lại dấu vết.

Tôi tức giận chất vấn ba mẹ:

“Hai người đã để anh ấy ở lại nhà họ Phương suốt mười năm,

Tại sao không thể cho phép anh ấy tiếp tục ở bên con?”

Phương Anh Tử nện mạnh chiếc cốc xuống bàn trà, phát ra tiếng động lớn.

Không khí xung quanh như đông cứng lại.

“Con muốn không liên hôn, mẹ đồng ý.

Muốn lựa chọn người không cùng tầng lớp, mẹ cũng cho phép.

Nhưng tuyệt đối không được là một kẻ không có bất kỳ tiền đồ nào!”

“Đặc biệt là…Nó còn là đứa trẻ mồ côi của nhà họ Nghiêm.”

“Mẹ đã nói với con từ trước rồi – Văn Nghiêm có thể là người hầu của con, là vệ sĩ, là món đồ chơi, nhưng tuyệt đối không thể trở thành người con yêu.

Là chính con không biết điểm dừng, tự mình sa vào đó!”

Ba tôi – Anh Bình – ở bên cạnh nói thêm:

“Đừng lo cho sự an toàn của nó, chỉ là tách hai đứa ra thôi.”

Tôi cảm thấy như nghẹt thở.

“Mọi người nghĩ đây là nhân từ và bao dung sao?

Con còn phải cảm ơn các người một câu nữa à?!”

Văn Nghiêm đã theo tôi suốt mười năm.

Đột nhiên biến mất, tôi không sao quen nổi.

Ai cũng không thể thay thế được anh ấy.

Đã có lúc tôi tuyệt vọng đến mức khóc không ra hơi.

Nhưng cuộc sống không vì ai mà dừng lại, dù có không thích nghi nổi, tôi cũng phải ép mình thay đổi.

Tôi tiếp tục hoàn thành việc học như kế hoạch, tiếp quản công ty.

Tuy năng lực quản lý không bằng mẹ, nhưng tôi cũng dần dần thành thạo.

Còn những trò tiệc tùng, rượu chè trong thương trường thì tôi đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Giám đốc Vương, chỉ cần ông đồng ý ký hợp đồng với Tập đoàn Phương thị, chúng tôi có thể cho ông lợi ích cao hơn Tổng Giám đốc Lưu bên cạnh một điểm phần trăm.”

Giám đốc Vương uống cạn ly, cười nói:

“Tổng Giám đốc Phương đúng là lanh lợi.”

Tôi mỉm cười híp mắt, ra hiệu cho thư ký mang hợp đồng tới.

Nhìn ông ấy đặt bút ký xuống.

Tiệc tàn.

Tôi một mình bước đi trong đêm, dạo phố để giải rượu.

Thực ra, tôi hoàn toàn có thể dựa vào địa vị thương trường của mẹ để không phải uống rượu khi đàm phán.

Nhưng hai chữ “dựa hơi mẹ” nghe quá chói tai – Chẳng có ích gì cho việc tôi tiếp quản hoàn toàn Tập đoàn Phương thị sau này.

Cuối năm, những chiếc lồng đèn đỏ thẫm treo đầy phố.

Màu đỏ ấy lại khiến tôi nghĩ đến con số trên đầu Văn Nghiêm – con số đại diện cho tình yêu.

Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, tôi bật cười không nhịn được.

“Chỉ đi bộ thôi mà cũng nghĩ đến anh ấy… Năm năm rồi vẫn chưa quên được sao?

Có khi người ta sớm đã có cuộc sống mới từ lâu rồi.”

Cười xong, cảm xúc lại rơi xuống đáy.

Tôi nói với chính mình:

“Đợi qua năm mới này… sẽ hoàn toàn quên anh ấy.”

Nhưng không ngờ, còn chưa kịp đón năm mới, tôi đã gặp lại anh ấy.

Lần này — tất cả đảo lộn.

6

Tổng Giám đốc Lưu ở công ty bên cạnh bị tôi giành mất một dự án, liền ôm hận.

Trong buổi dạ tiệc từ thiện, hắn ta bỏ thứ gì đó vào ly rượu của tôi.

Tôi nhận ra kịp thời, hất thẳng ly rượu ra, gọi cảnh sát bắt người tại chỗ.

Tổng Giám đốc Lưu thân bại danh liệt.

Tưởng chuyện kết thúc ở đó, ai ngờ hôm đi kiểm tra điểm vận hành, lại xảy ra chuyện…

Khi rẽ cua, xe tôi bất ngờ mất phanh, lao thẳng vào lề và va chạm mạnh.

Toàn thân tôi bê bết máu, được vệ sĩ bảo vệ xuống xe.

Tôi định gọi xe kéo tới sửa, nhưng phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

Đột nhiên, một nhóm người mặc đồ đen cầm dao xông tới, bao vây lấy tôi.

Vệ sĩ Tô Thất lập tức rút súng ra, bình tĩnh xử lý:

“Giám đốc Phương, có người giăng bẫy muốn giết cô.

Chúng tôi sẽ cầm chân bọn sát thủ này, cô mau rời khỏi đây!”

Tiếng đánh nhau vang lên sau lưng, tiếng súng bị tiếng mưa rơi rào rào lấn át, mùi máu tanh tràn ngập con hẻm nhỏ.

Tôi cởi giày cao gót, cắm đầu chạy trong mưa.

Toàn thân ướt sũng, máu và nước mưa hòa lẫn vào nhau, tôi gần như rơi vào đường cùng.

Đột nhiên – Một chiếc Bentley màu đen lao đến trong tầm mắt!

Tôi như bắt được tia hy vọng cuối cùng, vội vàng ra hiệu chặn xe lại.

Người lái chiếc xe thế này, chắc chắn sẽ không từ chối một cuộc “giao dịch” béo bở.

Kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Ngũ quan của Văn Nghiêm giờ đây sắc sảo và sâu hút hơn trong ký ức.

Nhưng không còn vẻ dịu dàng nữa – mà lạnh lùng, sắc bén đến lạ.

“Cô cần giúp đỡ không?”

Đồng tử tôi chấn động:

“Sao lại… là anh?”

Sau khi lên xe.

Để phá tan sự gượng gạo, tôi hỏi một câu xã giao:

“Những năm qua anh làm gì vậy?

Trông có vẻ sống tốt hơn hồi ở nhà họ Phương đấy.”

Không ngờ anh lại đáp:

“Làm công việc có thể ngay lập tức nhận được đơn đặt giá một triệu để lấy mạng cô.”

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

“Chả trách biến mất suốt năm năm, giờ lại đột nhiên xuất hiện…Thì ra là đến để giết tôi.”

“Người yêu cũ gặp lại, cuối cùng trở mặt thành kẻ thù… Buồn cười thật.”

Có lẽ là do bị mưa tạt thấu xương.

Toàn thân tôi lạnh buốt.

Tình cảm từng có với anh cũng như bị một gáo nước lạnh tạt cho dập tắt hoàn toàn.

“Một triệu không đủ để mua mạng tôi.

Chở tôi về, điều kiện gì cũng được – anh cứ nói.”

Văn Nghiêm chăm chú nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm đến mức khó dò.

“Điều kiện gì cũng được?”

“Cô biết tôi sẽ đòi gì không? Vậy thì nghe cho kỹ…”

Sau khi có lại sóng điện thoại, tôi lập tức liên hệ với người nhà, nhờ Tô Thất và tài xế đến cứu.

Không lâu sau, Phương Anh Tử gọi tới.

Giọng bà vốn luôn điềm tĩnh, nay lại mang theo hoảng loạn:

“Con đang ở đâu vậy?!

Mẹ dẫn người tới nơi nhưng không thấy con đâu cả…”

“Con đang ở nhà Văn Nghiêm.”

Tôi ném một vị trí định vị qua điện thoại, thản nhiên bước ra khỏi phòng tắm:

“Nếu con có chuyện gì, cứ tìm người giết anh ta là được.”

Nói xong, tôi dập máy.

“Cùng ở một chỗ với kẻ có thể giết mình, còn dám mở miệng đe dọa…Tiểu thư đúng là bá đạo thật đấy.”

Văn Nghiêm cầm khăn lông, giúp tôi lau mái tóc ướt khi tôi vừa bước ra, thuần thục như xưa.

Tôi khẽ nghiêng đầu né đi, không để lộ vẻ gì quá rõ.

“Con người tôi thế nào, chẳng lẽ anh mới biết hôm nay sao?”

Văn Nghiêm khựng lại.

“Phải rồi… đâu phải hôm nay mới biết…”

Tay anh cầm khăn dừng giữa không trung, các khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay.

Cánh tay cuộn lên cơ bắp rõ ràng, đường nét dưới lớp áo sơ mi đen càng hiện lên rắn rỏi vì căng cứng.

Anh tự giễu nói:

“Biết có người thuê giết em, tôi sợ đến mức chẳng cần suy nghĩ gì… Chạy như điên đến đây.”

Tim tôi khẽ run lên, một lần nữa ngỡ ngàng.

“Không phải… anh đến để giết tôi sao?”

Anh không buông khăn, ngược lại còn cụp mắt, tiếp tục lau tóc tôi một cách dịu dàng.

“Nếu tôi thật sự muốn…Em đã không còn sống đến giờ đâu.”

Lời đó – là sự thật.

Hơn nữa, anh ấy không có lý do gì để lừa tôi.

Tôi hỏi:

“Những năm qua anh đã đi đâu?

Tôi tìm mãi mà không sao tìm được.”

Anh thấp giọng thì thầm:

“Anh vẫn luôn ở gần em…Nhìn em tiếp quản Phương thị, nhìn em bên cạnh bao người vây quanh đưa đón.

Anh luôn nghĩ, chỉ khi đủ xứng với em…Mới có tư cách xuất hiện trước mặt em lần nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương