Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Cố Vũ Thâm bị chắn bên ngoài.

Cùng với ánh mắt bàng hoàng của anh ta, và gương mặt điển trai như sắp bốc cháy vì tức giận.

Tôi hít sâu một hơi, dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng. Toàn thân như mất đi một nửa sức lực.

May mà tôi phản ứng nhanh, không thì không biết lấy gì ra đối phó với cơn giận của anh ta.

Ra khỏi thang máy chưa đi được mấy bước… chết tiệt, lại muốn nôn.

Chắc là do mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện khiến tôi buồn nôn. Tôi tháo khẩu trang, cố hít thở thật sâu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Vũ.

Về chuyện tôi từng giấu hôn với Cố Vũ Thâm, ngay cả Tiểu Vũ cũng không biết. Cô ấy tra hỏi tôi đến cùng, quyết moi bằng được danh tính người đàn ông vừa nói “giữ lại” trong điện thoại.

Tôi thì cứ giả chết, sống chết không chịu hé răng. Cuối cùng Tiểu Vũ chuyển sang uy hiếp, dọa sẽ đi hỏi hết những người từng dính tin đồn với tôi.

Nói là nói vậy, giận thì giận, cuối cùng Tiểu Vũ vẫn là người lái xe đưa tôi về nhà, dọn dẹp vệ sinh, nấu ăn nấu uống, tiện tay mua luôn một đống vitamin và thực phẩm chức năng dành cho bà bầu.

Tôi tựa đầu vào người cô ấy, vừa gặm miếng đào yến vừa thỏa mãn nói:

“Nếu em là đàn ông thì chị lấy em luôn rồi. Cưới chị khỏi cần sính lễ, chị có nhà có xe, cái gì cũng có, em chỉ cần mang mỗi cái thân đến là được.”

“Hứ, chị khỏi mơ. Em không có phúc đó. Nhưng chị nghĩ kỹ chưa? Thật sự định sinh đứa nhỏ này ra à? Làm mẹ đơn thân đâu có dễ.”

“Cứ tới đâu hay tới đó. Người sống chẳng lẽ lại bị nước tiểu dìm chết? Chị đẻ được thì nuôi được.” – Tôi bật cười đáp lại.

Tiểu Vũ định chửi tôi, nhưng nghĩ lại tôi đang mang thai, nên đành nhịn, nghẹn đến đỏ cả mặt.

Quả nhiên, Tiểu Vũ nói chẳng sai. Sáng hôm sau vừa đến công ty, tôi liền cảm nhận được độ khó của việc làm mẹ đơn thân.

Buổi phỏng vấn hôm qua lắm chỗ gây hiểu nhầm, chuyện tôi có thai như một quả pháo bung lửa, nổ ra một loạt scandal liên quan đến hàng tá “nghi phạm”.

Phòng trà nước, căn tin, trường quay, phòng đạo diễn—miễn là chỗ có người thì đều có lời đồn.

Hôm nay tôi có một cuộc phỏng vấn ngoại cảnh. Anh quay phim đi cùng còn khá lịch sự, dò hỏi mấy lần. Riêng cô thợ trang điểm còn trẻ, vừa bước tới đã nã một tràng tra khảo tâm linh.

Câu hỏi thì toàn mấy thứ cũ rích, nhưng vẫn khiến tôi ngại đến mức muốn lấy ngón chân khoét nguyên cái phòng ba ngủ một khách.

Cuối cùng vừa dỗ được cô thợ trang điểm xong, chị đồng nghiệp ngồi bên là chị Liễu ghé tai thì thầm:

“Thần Tinh à, với kinh nghiệm từng trải của chị, chị cá luôn—chị mới nôn có hai lần thôi đúng không? Thế là chắc chắn con trai rồi đấy!”

6

Tôi chỉ cười cười, cũng chẳng phủ nhận. Dù sao đứa bé cũng đang ở trong bụng tôi rồi, là trai hay gái đều do trời định.

“Sao em chẳng thấy vui vẻ gì hết vậy? Chị nghe nói… chẳng phải là cái ông kim chủ theo đuổi em dạo gần đây à?”

Chị Liễu ném cho tôi một ánh mắt “chị biết hết đấy”, rồi che miệng cười khúc khích:

“Chị nói rồi mà, cả công ty này chỉ có em là khôn nhất. Mấy cô gái trẻ thì mê mấy cậu nghệ sĩ, cứ đâm đầu vào mấy thằng đẹp trai, có ích gì đâu? Cuối cùng vẫn là có tiền mới là chân lý. Tuy hơi lớn tuổi một chút, nhưng chỉ cần đối xử tốt với em là được. Sinh cho người ta đứa con trai, sau này cả đống tài sản chẳng phải cũng thuộc về em hết à?”

Tôi cười gượng: “Chị ơi, thật sự không phải đâu.”

Kim chủ đó là người tốt, lôi ra chịu trận cũng còn tử tế hơn khối người.

Chị Liễu vỗ mu bàn tay tôi, cười đầy ẩn ý.

Tôi tưởng chuyện đến đó là hết rồi, ai ngờ anh quay phim lù lù lao tới, khí thế bừng bừng, “rầm” một tiếng đặt nguyên cái máy quay lên bàn.

Trời ơi, cái máy đó mười mấy triệu bạc chứ ít gì, tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực.

“Có ai chọc giận anh à?” – Anh quay phim này tính tình thì tốt, chỉ có cái tật là hễ giận lên là thích quăng đồ. Quăng gì thì được, đừng có mà ném cái cần cơm ấy đi.

“Chị Liễu ngồi kia nói xấu em, bảo em cặp kè đại gia.” – Anh trợn mắt phùng mang.

Tôi phẩy tay, tỏ vẻ chẳng buồn để ý, cầm cọ phấn lên chỉnh lại lớp trang điểm trước gương:

“Bà ấy muốn nói gì thì nói, mình không thèm quan tâm là được.”

Mà thật ra bà ấy nói cũng đúng… Cố Vũ Thâm chính là phiên bản sống của đại gia.

“Tôi không tin em là kiểu người đó đâu. Hai ta hợp tác với nhau cũng lâu rồi, nếu em muốn tìm đại gia thì làm từ đời nào rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”

Anh nói hùng hồn, khiến tôi cảm động thật sự.

“Thần Tinh này, em là cô gái tốt, đừng như mấy đứa mê trai đẹp mà lú. Đứa con trong bụng em… chẳng phải là của cậu nghệ sĩ trẻ hôm bữa đến trường quay sao?” – Anh ta đột nhiên đổi giọng, khiến tôi giật mình vội đưa tay bịt miệng ảnh lại.

“Anh ơi, anh ruột của em ơi, không phải cậu ta đâu, em với cậu ta căn bản chẳng có gì cả.”

Anh ấy gật gù xác nhận nhiều lần mới chịu rời đi, dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tay áp lên bụng mình. Con ơi, cuộc sống này vốn đã không dễ dàng, con còn chưa chào đời đã phải chịu đủ loại hiểu lầm. Muốn trách thì trách ba con vậy.

Khi tin đồn xung quanh tôi vẫn còn bay đầy trời thì mấy cái “quả dưa” về Cố Vũ Thâm cũng đã âm thầm cắm rễ sâu ba tấc đất rồi.

Tất cả bắt nguồn từ câu nói “Vợ tôi nghén, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con” của anh ta.

Ai cũng biết, Cố Vũ Thâm là quý tử thương trường, kim cương độc thân bọc vàng, bao năm nay chưa từng công khai chuyện tình cảm. Tự dưng anh ta lên sóng nói muốn nuôi vợ nuôi con, chẳng khác nào úp mở với thiên hạ rằng mình đã kết hôn sinh con.

Sinh con thì chẳng ai để tâm, để tâm chính là chuyện… kết hôn.

Bởi vì, được gả cho Cố Vũ Thâm, là giấc mơ khiến vô số người ghen tị đỏ mắt.

Lúc tôi đang pha sữa trong phòng trà, mấy lời đồn nghe được còn ly kỳ hơn cả phim thắng giải Oscar năm nay.

Phiên bản 1: Cố Vũ Thâm kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, vợ là thiên kim xuất thân danh gia vọng tộc, hôn nhân do gia đình sắp đặt, không có tình cảm nhưng rất ổn định.

Phiên bản 2: Vợ anh ta là người nước ngoài, mấy năm nay anh tập trung khai thác thị trường quốc tế thật ra là để tiện đoàn tụ với cô ấy.

Phiên bản 3: Cố Vũ Thâm bất ngờ kết hôn với một nữ sinh kém mình 8 tuổi, gần đây còn tài trợ cho một trường đại học, tất cả là vì cô gái may mắn đó.

Những phiên bản khác thì nối nhau mà đến: nào là từng bị tình đầu ruồng bỏ, từ đó không tin vào tình yêu, chỉ lo sự nghiệp, giờ đây tình cũ quay về nên mới tái hợp; thậm chí có người còn bảo anh là gay.

Ban đầu nghe còn thấy buồn cười, nhưng càng nghe càng muốn… ói.

Tôi vội tu một ngụm sữa để trấn tĩnh lại tinh thần.

7

“Chị Thần Tinh, đang uống sữa à? Sữa tốt đấy, bổ dưỡng, tốt cho em bé.” – Một cô MC trẻ trung xinh xắn tay cầm ly cà phê, vừa cười vừa bước đến.

Giọng điệu đầy ẩn ý, tôi nghe ra ngay: “Ừ, uống ít cà phê thôi, coi chừng da sạm đấy.”

Cô nàng tức đến mức bĩu môi quay đi. Còn tôi thì đắc ý ôm ly sữa, quay lưng rời đi.

Hừ, muốn đấu võ mồm với tôi á? Non lắm!

Buổi quay ngoại cảnh hôm đó kết thúc suôn sẻ, chẳng có chuyện gì ngoài việc đi lại quá nhiều khiến bắp chân với bàn chân sưng nhẹ.

Tiểu Vũ không yên tâm, nhất quyết phải đưa tôi về tận nhà.

Hai đứa vừa đi vừa trò chuyện, tay xách đồ ăn, vừa đến cửa đã thấy một đống quà cao như núi chất trước nhà.

“Chà, giàu ghê. Yến sào, hải sâm nguyên thùng luôn. Còn cái loại thuốc bổ máu nhập khẩu từ nước ngoài này nữa, đắt lắm đấy. Không lẽ là ba đứa nhỏ gửi?” – Tiểu Vũ bật cười.

Tôi liếc một lượt. Đúng là đồ đắt thật. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, mấy thứ này chắc chắn không phải do ba đứa bé gửi, mà là… trợ lý của ảnh.

Trước khi ly hôn, vào sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới hay những dịp quan trọng khác, tôi đều nhận được quà. Chỉ có điều, người gửi không bao giờ là Cố Vũ Thâm, mà luôn là trợ lý của anh ta.

Anh bận đến mức nào chứ? Lấy đâu ra thời gian tự tay chuẩn bị quà cho tôi?

Hơn nữa tôi cũng chỉ là một người vợ bị giấu, làm sao đủ tư cách xuất hiện công khai?

“Thích món nào thì em cầm về mà dùng, nhiều thế này chị ăn sao hết.” – Tôi đá nhẹ đống quà sang một bên, trong lòng ngổn ngang khó tả.

Tôi không phải kiểu người quá coi trọng vật chất, nhưng chuyện có để tâm hay không, nhìn là biết. Điều tôi ghét nhất chính là sự qua loa hời hợt.

“Thôi thôi, em đâu có bầu. Để em mang vào cho chị. Chị đứng quay suốt cả ngày rồi, mau vào nghỉ đi.” – Tiểu Vũ bấm vân tay mở cửa rồi kéo tôi vào nhà.

Cô bé này đến nhà tôi thường xuyên, có lần tôi lười quá chẳng buồn ra mở cửa nên dứt khoát lưu luôn dấu vân tay cho tiện.

Trẻ măng mà tính tình như bà cụ non, vừa lắm chuyện vừa lắm tình.

“Chị Thần Tinh, chị muốn sinh con trai hay con gái?” – Vừa gọt trái cây, cô ấy vừa hỏi.

“Gì cũng được.” – Tôi chẳng đặt nặng, con trai hay con gái đều là duyên cả.

“Con trai thì giống mẹ, con gái thì giống ba. Chị đẹp như vậy, em mong là con trai.”

Con gái… nếu giống ba, lẽ nào sẽ giống Cố Vũ Thâm?

Tôi khẽ lắc đầu, nhanh chóng dẹp ngay ý nghĩ ấy.

“Nó là con của chị. Giống ai đi nữa, chị cũng sẽ yêu nó.” – Tôi nói dứt khoát.

“Thật ra em vẫn không hiểu nổi, bây giờ là lúc chị đang thăng tiến trong sự nghiệp, bao nhiêu em gái trong công ty chỉ chờ chị lơ là để tranh chỗ. Sao chị lại chọn giữ đứa bé này vào đúng thời điểm then chốt như vậy?” – Tiểu Vũ thắc mắc.

Tôi mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm: “Vì nó là người thân duy nhất của chị trên đời này.”

Tiểu Vũ sững người, mắt đỏ hoe, rồi ôm lấy vai tôi.

“Vậy từ giờ em là mẹ đỡ đầu của bé nhé. Duy nhất luôn đấy!”

Cả hai chúng tôi cười vang, vừa ăn mấy món bổ trợ mà trợ lý kia gửi tới, vừa cảm thấy: đồ không mất tiền ăn vẫn là ngon nhất!

Sáng hôm sau vừa đến công ty, tổng biên tập đã gọi tôi vào văn phòng.

Chị ấy ngoài bốn mươi, là một người phụ nữ chững chạc và sắc sảo, xử lý công việc nhanh gọn, không vòng vo.

Vừa thấy tôi bước vào đã đi thẳng vào vấn đề:

“Gần đây có một cuộc phỏng vấn khá quan trọng, mọi người nhất trí đề cử em.”

“Em hỏi một chút được không ạ? Phỏng vấn ai vậy?” – Tôi dè chừng, linh cảm có mùi bẫy ở đây.

Chị ấy nhún vai, nói tỉnh bơ:

“Tất nhiên là được rồi. Xét theo lần trước em phỏng vấn Cố Vũ Thâm—chương trình đó đã tạo cú nổ rating, vượt mặt tất cả show cùng khung giờ trên các đài khác. Sau khi họp bàn, cấp trung tụi chị quyết định: phải tận dụng nhiệt, khán giả vẫn rất quan tâm đến kiểu thương nhân như Cố Vũ Thâm, nên muốn làm thêm một kỳ phỏng vấn nữa. Em thì đã có kinh nghiệm lại hiểu rõ thói quen của anh ta, chọn em là hợp lý nhất rồi. Em thấy sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương