Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cuối cùng tôi không nhận bức tranh đó, tôi cũng để lại bức “Dự” cho Tiểu Tô.

Sau khi được tôi cho phép, cậu đăng tranh lên mạng và nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Những bức tranh trước kia của cậu cũng được chú ý, thậm chí có người muốn tổ chức triển lãm riêng cho cậu, đặt bức bình minh ở vị trí trung tâm.

Tiểu Tô hỏi ý tôi, tôi trả lời:

“Nếu có thể, xin hãy đặt cả bức ‘Dự’ vào triển lãm. Tôi muốn thật nhiều người nhớ đến cậu ấy.”

“Nhớ rằng từng có một chàng trai rất dịu dàng, tên là Trình Dự, chữ Dự trong chữa lành. Cậu ấy còn có một con mèo tên là May Mắn.”

Triển lãm của Tiểu Tô rất thành công.

Khi chúng tôi trở về, Chu Lệ đã dọn đi rồi, cô ấy đến thủ đô để theo đuổi con đường riêng.

Khi tôi nhắc đến chuyện yêu xa, cô ấy đáp rất thoải mái:

“Trần Viên, nếu anh ta thật lòng yêu tớ, thì dù cách nhau ngàn dặm, chỉ cần nghe tiếng trong điện thoại cũng không cản nổi nỗi nhớ.”

“Nếu anh ta không yêu, thì đây không gọi là yêu xa, mà là tự đi kiếm một ông chồng xa lạ cho bản thân, đúng là tự chuốc bực vào người.”

Chu Lệ vẫn sắc sảo như thế, tôi bật cười ngả lăn ra giường.

Tôi lại nhắc đến Tiểu Tô, giờ tranh của cậu ấy khó mua vô cùng, bức bình minh có giá cao nhất đã lên tới bảy mươi triệu, bức “Dự” của tôi nghe nói cũng có người ra giá rất cao.

Nhưng Tiểu Tô theo lời tôi đều từ chối, còn đặt riêng một bảng nhỏ bên cạnh bức tranh, viết tên Trình Dự và câu nói cậu thường nói nhất.

May Mắn ngày càng béo tốt, thường cuộn mình trong ổ ngủ mềm mại, có nắng thì bò ra phơi, tôi gọi ăn cơm là chạy như bay, như mọc cánh.

Tôi vẫn tiếp tục vẽ tranh, sống những ngày bình lặng nhưng đầy hạnh phúc.

Thời gian nhẹ nhàng như nước, từng chút một xoa dịu mọi vết thương.

15

Gặp lại Tạ Chí là ở tiệc mừng công của Tiểu Tô.

Lúc đó Tiểu Tô đã là một họa sĩ nổi tiếng, được mời đến dự tiệc của chính mình.

Cậu ấy không từ chối được, lại sợ chỗ đông người, nên chạy đến nhờ tôi đi cùng.

Sau hơn một năm, Tạ Chí thay đổi rất nhiều, trở nên điềm đạm và chín chắn hơn.

Hắn mặc vest sẫm màu, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, ngũ quan sắc sảo, đứng ở đâu cũng là tiêu điểm.

Tôi chỉ liếc hắn một cái rồi quay đầu tiếp tục quan sát những người khác trong hội trường.

Giữa đám đông, tôi thấy Mặc Kha, anh ta mặc vest trắng, tóc không chải gọn gàng mà trông có vẻ tự nhiên thoải mái.

Anh ta giơ ly về phía tôi, tôi cũng giơ ly đáp lại.

“Tôi thấy bức tranh của cô rồi.” Mặc Kha mỉm cười, “Nếu cậu ấy còn sống, nhất định cũng sẽ rất thích.”

Tôi cụng ly với anh ta, đáp lại: “Nếu là cậu ấy, chắc chắn sẽ khen tranh tôi thật toẹt rồi cùng tôi ăn mừng.”

Mặc Kha chỉ cười, không nói gì thêm.

Giữa hội trường, tôi thấy Tiểu Tô đang run run giơ ly rượu, ngó nghiêng khắp nơi, thấy tôi liền nở nụ cười rạng rỡ.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Bất chợt Mặc Kha lại cụng ly thêm một lần.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta nghiêng mặt cười:

“Trần tiểu thư, không biết lát nữa cô có hứng…”

“Tôi không có hứng,” tôi cắt lời anh ta, “Mặc Kha, tôi không hứng thú với anh.”

Một kẻ lấy người sống làm vật thí nghiệm vì nghiên cứu, tôi chẳng có chút hứng thú nào.

Ánh mắt Mặc Kha càng sáng, anh ta đặt ly xuống, nhẹ vuốt cổ tay mình.

Tôi nghi ngờ không biết anh ta lại định giở trò ám thị tâm lý gì thì anh ta đột nhiên bật cười:

“Trần tiểu thư, hình như cô có khách rồi, tôi không quấy rầy nữa.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

“Ồ, chẳng phải Trần tiểu thư đây sao?”

Một giọng nói chua chát đột ngột xen vào.

Tôi quay đầu nhìn người vừa đến, không kìm được cau mày.

Tôi từng thấy cô ta từ xa một lần, chính là kẻ khiến Tạ Chí thay lòng—Tằng Linh.

Một bình hoa di động chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc.

Cô ta từng là thư ký của Tạ Chí, Buổi phỏng vấn cho tôi ấn tượng cực xấu, Không biết giờ, hay để quên, vụng về hậu đậu, điểm xấu đếm không xuể.

Nhưng cô ta cũng có một điểm khiến tôi phải thừa nhận—lúc nào cũng tích cực.

Dù phía trước là sương mù mịt mùng, cô ta cũng dám một mình bước tiếp.

Tạ Chí có lẽ chính là yêu điểm này ở cô ta.

Nhưng tôi không có hứng buôn chuyện với “kẻ thứ ba” cũ trong tiệc mừng công của em trai mình, đến câu nói đầy khiêu khích của cô ta tôi cũng không thèm phản ứng, chỉ lướt mắt qua rồi lập tức quay đi, sợ bẩn mắt.

Tằng Linh tự chuốc bẽ mặt, còn định nói gì nữa.

Đúng lúc đó Tạ Chí bước tới, chắn giữa tôi và cô ta, giơ ly rượu cười với tôi:

“Dạo này em vẫn ổn chứ?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Tránh xa ra, cảm ơn.”

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đẩy Tằng Linh ra rồi tiếp tục nói chuyện:

“Anh thấy bức tranh đó rồi, thật sự rất tuyệt. Em từ hồi cấp ba đã vẽ chân dung rất giỏi, lần này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.”

Rời khỏi chuyện tình cảm, tôi nhìn Tạ Chí như nhìn một con ruồi vo ve, chỉ mong đập một phát cho biến khỏi tầm mắt.

Nhưng tôi không thể làm vậy.

Tôi chỉ cười nhạt:

“Ồ, Tổng giám đốc Tạ, anh chính thức đưa người thứ ba lên làm chính thất rồi à?”

Sắc mặt Tạ Chí lập tức sầm xuống.

Tằng Linh không cam lòng hỏi ai là người thứ ba.

Tôi vượt qua Tạ Chí, lớn tiếng nói với cô ta:

“Lúc tôi còn là vợ hợp pháp của Tạ tổng, cô là bạn gái anh ta. Không phải người thứ ba, chẳng lẽ là người thứ tư?”

Tiếng bàn tán chỉ trỏ xung quanh khiến tôi nghe mà cũng thấy ngượng thay.

Tạ Chí cũng thế, hắn nghiêm giọng bảo Tằng Linh rời đi, còn giải thích với mọi người rằng họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Tôi đứng bên cạnh xem kịch, thấy buồn cười.

Tôi nhìn rõ hắn đang bảo vệ Tằng Linh.

“Tạ Chí, anh thích cô ta ở điểm gì?”

Tạ Chí hạ giọng: “Anh không phải đang bảo vệ cô ta, anh đang bảo vệ em.”

16

“Bảo vệ tôi?” Tôi bật cười, cố gắng kìm chế để không hắt cả ly rượu vào mặt hắn.

Tôi nhìn thẳng vào Tạ Chí, trong đầu không còn một chút ký ức nào về người trước mắt, ngay cả những cảm xúc từng có với hắn tôi cũng đã quên sạch.

“Đừng nói mấy câu tào lao nữa.”

Tạ Chí không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ bước lên vài bước, cúi đầu nói nhỏ:

“Anh biết hôm nay em nhất định sẽ đến, anh chỉ là muốn…”

Giọng hắn nhỏ xíu, quanh quẩn mãi mà chẳng nói rõ câu tiếp theo là gì.

Tôi lại thấy tò mò với câu trước của hắn.

Hắn nói hắn biết tôi nhất định sẽ đến.

Quả nhiên, buổi tiệc mừng công này có sự sắp đặt của hắn.

Tôi không chịu nổi dáng vẻ chần chừ của hắn nữa, hỏi thẳng:

“Tạ Chí, anh muốn quay lại với tôi sao?”

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên tia sáng, tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

Tôi cười, rồi dứt khoát hắt ly rượu lên mặt hắn.

Vừa mới dính vào lùm xùm “tiểu tam”, giờ lại bị vợ cũ hắt rượu giữa chốn đông người, dù là ai thì danh tiếng cũng tụt đáy.

Một vài hợp đồng của hắn có thể cũng sẽ mất vì chuyện này.

Nhưng Tạ Chí mất mát gì, có liên quan gì đến tôi đâu?

Tôi lạnh nhạt nói với hắn:

“Điều anh nhớ nhung không phải là tôi, mà là chính anh—cái người từng toả sáng trong mắt tôi.”

Tôi đặt ly rượu lên bàn, tiện tay rút khăn giấy lau ngón tay.

“Đừng làm tôi ghê tởm thêm nữa, Tạ Chí.”

Tôi quay người định rời đi, Tiểu Tô lập tức theo sau.

Khi đi ngang qua Tạ Chí, cậu ấy cũng không ngần ngại hắt luôn ly rượu của mình vào mặt hắn.

Cậu ấy còn để lại một câu:

“Tổng giám đốc Tạ nếu đã vẫy cờ khắp nơi thì đừng mong giữ được ngọc sáng.”

Tạ Chí không nói thêm gì nữa.

Hắn đứng nguyên trong hội trường, trông chẳng khác gì một con chó ướt sũng giữa cơn mưa.

Tiểu Tô lái xe chở tôi đi dạo.

Tôi dang tay ôm lấy màn đêm, ôm lấy con người mới của chính mình.

Bóng tối chưa bao giờ là nơi sinh ra đau khổ, chỉ có những kẻ không dám đối diện với chính mình mới là nguồn gốc của tất cả.

Tùy chỉnh
Danh sách chương