Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giải thích gì?”
“Chuyện bạch nguyệt quang ấy… bạn anh hình như nhận nhầm người rồi.”
Khóe môi Tống Bách Xuyên khẽ cong lên, ánh mắt xuyên qua làn hơi nóng của nồi lẩu, dừng lại trên mặt tôi.
“Cậu ta không nhận nhầm.”
Rồi xong.
Câu đó khiến tôi cứng họng luôn.
Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời… và bất ngờ ợ một cái.
Trong tiếng cười nhẹ không giấu nổi của anh, tôi xấu hổ cúi gằm mặt, tiếp tục cắm đầu ăn, hai tai thì đỏ bừng lên.
Về đến ký túc xá, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Bạn cùng phòng – người đang say mê xem anime nam x nam đến chảy cả nước dãi – tranh thủ hỏi han tôi một câu:
“Lạc Lạc, chị định gọi cho cậu luôn đấy. Gần đây quanh trường không an toàn đâu, có tên biến thái cứ lởn vởn suốt đấy.”
“Không sao, tớ chỉ đi ăn lẩu thôi.”
Nói xong tôi lững thững ghé lại gần, cùng xem anime với cô ấy.
Nhưng đến đoạn có anh nam chính đẹp trai xuất hiện, tôi không nhịn được hỏi:
“Này, cậu nói xem… có khả năng nào một nam thần siêu cấp đẹp trai, nhà giàu nứt vách lại thích tớ không?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như… Tống Bách Xuyên chẳng hạn.”
Bạn cùng phòng phá lên cười:
“Lạc Lạc, mấy chuyện như thế chỉ có trong mơ thôi.”
Tôi thở dài một tiếng, thẫn thờ.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh anh tiễn tôi về ký túc xá lúc nãy.
Ánh mắt anh sáng rực, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.
“Lạc Lạc, anh thích em lâu lắm rồi.”
Là mơ.
Chắc chắn chỉ là mơ.
7
Tôi trằn trọc cả đêm, cố moi lại ký ức nhưng thật sự không nghĩ ra nổi mình và Tống Bách Xuyên đã từng có giao tình gì.
Ngoài việc thỉnh thoảng gặp nhau trong câu lạc bộ, hoặc lướt qua nhau ở căng tin…
Hết rồi đó.
Tôi còn gặp ông trưởng khoa hói đầu nhiều hơn gặp anh nữa là.
Vậy nên tôi càng thấy rối trí, đến bộ boylove mình yêu thích nhất cũng không buồn xem.
Nhắm mắt lại toàn là thơ văn.
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang…”
Haiz, tôi thật là có văn hóa quá mà.
Vừa lim dim ngủ được tí thì điện thoại lại ting ting liên tục.
Mở ra xem mới biết nhóm bạn cấp ba nửa đêm sống lại.
Lớp trưởng rủ đi họp lớp vào cuối tuần này, ai đi thì nhắn lại.
Ban đầu tôi không định đi.
Nhưng tụ điểm lại ở trong thành phố, mà giáo viên chủ nhiệm hồi đó cũng sẽ đến.
Thế là tôi cũng ló mặt đăng ký tham gia.
Ngay lập tức có mấy bạn nam bắt chuyện, hỏi han tình hình dạo gần đây.
Nhưng tôi thật sự không nhớ nổi ai với ai.
Vì trước kỳ thi đại học, tôi bỗng đổ bệnh nặng.
Sốt cao không dứt, suýt chút nữa thiêu cháy cả não, tỉnh dậy thì đã quên kha khá người.
May mà giáo viên chủ nhiệm khi đó luôn bên cạnh động viên và chăm sóc tôi.
Ra viện xong là đi thi luôn, thi xong suýt nữa lại nhập viện tiếp lần hai.
Sau vài câu trả lời lịch sự, tôi tính tắt máy đi ngủ thì thấy lớp trưởng lại gửi thêm tin:
【Lần này cô còn dẫn theo cả học sinh lớp bên nữa, đều là học trò của cô cả, mọi người cứ thoải mái làm quen nhé.】
Hồi ấy cô dạy cả hai lớp Văn và Lý, tôi thuộc lớp Văn, còn lớp kia chắc là Lý.
Thôi, tôi cũng chẳng nhớ nữa, nghĩ làm gì cho mệt.
Miễn đến lúc đó được ăn ngon là được rồi.
Vì thức khuya hiếm hoi nên hôm sau tôi đuối hẳn trong giờ học.
Thức dậy từ 8 giờ mỗi ngày, không mệt mới lạ.
Bạn cùng phòng thấy tôi thiếu sức sống liền kéo tôi ra sân thể dục xem các anh trai khoa thể dục tập luyện.
Cảnh tượng đầy thịt sống khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Không đùa đâu, tôi thật sự muốn tối nay nhờ Tô Bồi Thăng dùng xe Phượng Loan mang tôi tới chầu.
Đang bàn tán với bạn xem ai xứng được “thị tẩm” trước thì tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
【Em ở đâu?】
【Sân thể dục.】
【Ở đó làm gì?】
Tôi thẳng thắn trả lời:
【Đang cùng bạn cùng phòng bàn xem cơ bụng của nam sinh khoa thể dục ai là sướng tay nhất.】
【……】
Đối phương gửi một dãy chấm lửng.
Tch, không lịch sự gì hết.
Tôi đang định tiếp tục thưởng thức cảnh tượng thần tiên nơi sân thể dục thì chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Nghi ngờ mở lại đoạn tin nhắn cũ, thấy rõ ràng là số đã từng nhắn tôi hôm qua ra phía sau sân bóng.
Hộc!
Tôi hít mạnh một hơi, mí mắt giật điên cuồng.
Còn chưa kịp nhắn giải thích thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nam quen thuộc, trầm thấp và dễ nghe:
“Anh cũng tò mò, không biết cơ bụng nào sờ sướng tay nhất.”
8
Sự xuất hiện bất ngờ của Tống Bách Xuyên khiến bạn cùng phòng tôi há hốc mồm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, tôi từ tốn lết đến chỗ anh.
“Anh tới đây làm gì vậy?”
“Anh cũng đến ngắm tí.”
Tống Bách Xuyên cong môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười.
Chết thật, anh giận rồi.
Chắc chắn là giận rồi.
Hôm qua mới tỏ tình, hôm nay tôi đã đứng đây dòm trai trước mặt anh.
Nghĩ sao cũng thấy mình hơi… không biết điều.
Tôi cười khan mấy tiếng, cố chuyển chủ đề:
“Ờm… coi như là có duyên gặp nhau, em mời anh ăn cơm nhé?”
Không gì là một bữa cơm không giải quyết được.
Dù gì tôi cũng còn nợ anh một bữa mà.
Không ngờ Tống Bách Xuyên lại lắc đầu:
“Anh bận chút, để hôm khác.”
“À ừm…”
Tôi tất nhiên không hỏi hôm khác là hôm nào.
Đang tính lấy cớ để chuồn thì anh đột nhiên gọi tôi lại.
“Lạc Lạc, cuối tuần em có rảnh không?”
Tôi thật thà đáp:
“Không rảnh ạ, em đi họp lớp cấp ba.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Tống Bách Xuyên gật gù đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng rời đi.
Cái dáng vẻ như kiểu tranh thủ thời gian đến bắt gian vậy á.
Tôi suýt nữa bị suy nghĩ của mình làm sét đánh.
Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng còi ngắn ngủi.
Tôi quay đầu lại.
Bạn cùng phòng tôi đã hoàn toàn hóa điên, giật giật như ếch bị điện giật.
9
“Khoan đã, giờ Tống Bách Xuyên nói là thích cậu, còn đang theo đuổi cậu á?!”
Tôi gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc là vậy.”
Cô bạn cùng phòng nhìn tôi đầy ngờ vực, sau đó cười ranh mãnh như thể đầu óc đang chạy xe với tốc độ 180km/h.
“Cậu đúng là có phúc ghê~
“Thân thể nam thần nhà người ta đúng là nghiền nát đám trai khác!”
Tôi mặt không đổi sắc nhìn vào khung chat với người bạn mới thêm trên WeChat.
Nhưng mặt thì… đang nóng bừng.
Tít.
【Cuối tuần họp lớp xong anh rảnh.】
【Hả?】
【Em không định mời anh ăn cơm sao?】
Được rồi.
Cũng biết tranh thủ quá ha.
Tôi chủ động đề xuất là sẽ đi tìm anh sau buổi họp lớp để cùng ăn.
Kết quả anh nhắn lại:
【Không cần, anh đến đón em.】
Hả?
Tôi nhìn đi nhìn lại cuộc trò chuyện đến mấy lần.
Mình có nói địa điểm buổi họp lớp chưa nhỉ?
Không.
Tuyệt đối chưa từng nhắc đến!
Mang theo một bụng nghi hoặc, cuối tuần cũng đến.
Tôi canh đúng giờ mới đến khách sạn tổ chức gặp mặt, chủ trương là: không lãng phí thời gian.
Không ít bạn cũ đến bắt chuyện, mấy anh chàng từng bị tôi từ chối vô tình cũng tranh thủ hỏi han vài câu.
Bên cạnh còn một bàn đầy những gương mặt lạ hoắc, chắc là học sinh lớp bên.
Dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, nói vài câu là không khí đã hòa hợp hơn hẳn.
Sau đó, cô giáo Lưu bước vào, vừa nhìn thấy tôi liền nắm tay cười hiền lành.
Cô ân cần hỏi thăm sức khỏe, lại còn khen tôi dạo này xinh hơn trước.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, lễ phép cảm ơn.
Chẳng bao lâu sau, lớp trưởng bắt đầu phát biểu mấy câu “mang tính tượng trưng”.
Đại loại là kể khổ chuyện học hành thời cấp ba, rồi nâng cao tinh thần phấn đấu cho tương lai như trâu ngựa.
Tóm lại, tất cả mọi thứ đều diễn ra rất bình thường.
Cho đến khi tôi bất ngờ nghe thấy một nam sinh bàn bên hỏi:
“Ơ, hôm nay Tống Bách Xuyên cũng đến phải không?”
Tôi đang uống nước lập tức khựng lại.
Cái gì?!
Tống Bách Xuyên á?
Tôi có nghe nhầm không vậy?
Đang định lặng lẽ dựng tai lên nghe kỹ hơn thì—
Cạch
Cánh cửa phòng bao của buổi tụ họp bị đẩy ra.
Một chàng trai bước vào, tay xách áo khoác, dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng nhưng đầy áp lực.
Biểu cảm hờ hững, ánh mắt lười biếng, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Đến muộn rồi, xin lỗi.”
10
Tôi ngồi đó, đầu óc choáng váng, CPU trong não suýt nữa bốc khói luôn.
Gì cơ?!
Tống Bách Xuyên là bạn học cấp ba của tôi á?!
Vậy là… anh ấy đã biết tôi từ trước rồi?!
Tôi còn đang thắc mắc câu “thích em từ lâu rồi” của anh có ý gì.
Thì ra… là ý này!
Bảo sao tôi chưa từng nói địa điểm họp lớp, mà anh vẫn bảo sẽ đến đón tôi tận nơi.
Ra là tên này đã âm thầm lên kịch bản từ đầu rồi!
Lúc tôi còn đang đơ như cây cơ thì Tống Bách Xuyên đã thong thả bước vào phòng.
Không ít bạn học lập tức niềm nở chào hỏi.
Sau lưng anh, Lý Trầm còn tươi cười vẫy tay chào tôi nữa.
Mấy nữ sinh đỏ mặt, ánh mắt ngập tràn yêu thích, không chút giấu giếm mời Tống Bách Xuyên ngồi cạnh mình.
Anh lịch sự từ chối, bước chân không dừng lại.
Sau đó…