Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7piAMGQDWY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

4

Bà nội tỉnh lại khi tôi đã gục đầu ngủ bên giường bà.

Truyền dịch đã hết từ lâu, m.á.u đỏ tươi chảy ngược lại trong ống một đoạn dài.

Tôi tưởng bà không qua khỏi, cảm thấy mình thật vô dụng, lại òa lên khóc.

Nhưng bà chỉ khẽ mỉm cười, gắng sức đưa tay còn lại lên xoa đầu tôi.

“Thanh Thanh ngoan, đừng sợ, không sao đâu con.”

Giọng bà yếu ớt, gần như không còn hơi sức.

“Con thấy cái chuông gọi ở đầu giường kia không?”

Tôi vừa khóc vừa sụt sịt gật đầu thật mạnh.

“Con ấn giữ cái chuông đó, rồi nói là có người cần được giúp.”

Khi y tá chạy vào, ánh mắt chị ấy lộ rõ vẻ kinh ngạc, giọng nói cũng đầy trách móc.

“Em gái, bố mẹ em đâu? Sao lại để một đứa trẻ như em tới đây một mình?”

Tôi mím chặt môi, không dám nói với bà.

Cũng không dám nói rằng, điện thoại bố mẹ đã gọi được, nhưng họ chỉ nói đúng một chữ “bận”.

Cảm xúc của một đứa trẻ không giấu được lâu.

Bà phát hiện tôi đang buồn, liền nhẹ giọng an ủi:

“Có Thanh Thanh ở bên bà là được rồi.”

Tôi không dám nói cho bà biết, thực ra ông nội đã tới, nhưng rồi lại bỏ đi.

5

“Đủ rồi!”

Người đầu tiên lên tiếng không phải ông nội, mà là ba tôi.

Ba nhìn bà nội đang đứng trên sân khấu, tức đến đỏ mặt tía tai, thân người còn hơi run lên.

“Chuyện xấu trong nhà không nên mang ra ngoài! Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy!”

Tôi nhìn dáng vẻ của ba, không hiểu sao khóe môi lại hiện lên một nụ cười lạnh.

Là con gái, tôi đặt mình vào hoàn cảnh đó để nghĩ thử.

Nếu ba tôi phản bội mẹ suốt 50 năm, liệu tôi có giống như ông bây giờ.

Đứng trước mặt mẹ mình, lớn tiếng mắng mẹ rằng chuyện nhà không nên để người ngoài biết?

Đó là mẹ tôi kia mà, người đã mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng tôi mấy chục năm trời.

Mà giờ phút này, nhìn lại ba tôi, tôi chợt nhận ra, hình như tôi chưa bao giờ thực sự hiểu ông ấy.

Hình ảnh người cha bao năm qua bỗng chốc sụp đổ.

Thì ra, trưởng thành thật sự, chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.

Bà nội từ tốn đặt micro xuống, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Vẫn là dáng vẻ như ngày nào nằm trên giường bệnh.

Khi nhìn về phía tôi, bà còn dành cho tôi một ánh mắt an ủi.

Là cháu gái, tôi không thể kiềm nén được nữa.

Đang định đứng dậy bước về phía bà nội.

Thì bà Nguyễn Xuân Cảnh bỗng nhiên đứng lên.

Bà ta trẻ hơn bà nội một chút, nhỏ hơn 3 tuổi.

Vì chưa từng sinh con nên đến tuổi 67, dáng người vẫn còn thon thả.

So với bà nội, bà ta trông như còn giữ được phần nào thanh xuân, khiến cho dáng hình bà nội trở nên nhuốm màu già nua.

Khi bà ta vừa động đậy, ông nội cũng không kìm được mà quay sang nhìn, ánh mắt lộ vẻ chột dạ.

Còn khi nhìn về phía bà nội, ánh mắt ấy lại mang đầy trách móc.

Ngay trước mặt bà nội, Nguyễn Xuân Cảnh khoác lấy tay ông nội, ngẩng cao đầu, ung dung rời khỏi hội trường sự kiện.

Ba mẹ cũng không giữ được thể diện, lặng lẽ theo sau rời khỏi hội trường.

Trong lòng tôi rất muốn khóc, nhưng tôi không còn là đứa trẻ 6 tuổi nữa.

Hiện tại tôi đã 24 tuổi rồi.

Khi 6 tuổi, tôi không thể che chở cho bà nội được.

Nhưng ở tuổi 24, tôi đã có thể làm điều đó.

Tôi bước lên sân khấu, cầm lấy micro, trầm giọng gọi người thân đã gắn bó suốt 24 năm cuộc đời tôi.

“Ông ơi…”

Ông nội nghe thấy tiếng tôi, thân người khựng lại trong thoáng chốc.

Tôi không cho ông cơ hội phản ứng, liền nói tiếp:

“Ông ơi, đơn ly hôn của bà cháu đã để sẵn trên bàn làm việc của ông rồi. Chúc ông và bà Nguyễn mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”

Chờ đến khi ông nội và ba mẹ rời khỏi, tôi mới đưa micro lại cho MC.

Những người còn lại trong hội trường, ai nấy đều mang một biểu cảm khác nhau.

Nhưng bà nội thì lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không hề để tâm, bà nắm tay tôi, cùng ngồi xuống bàn chính, ung dung ăn cơm.

Nhìn bà như vậy, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa.

Bà đã trải qua những gì, mới có thể bình thản như không hề bị tổn thương như thế?

“Bà ơi, cháu sẽ giúp bà chuẩn bị đơn ly hôn, chuyện chia tài sản bà cứ yên tâm.”

Bà ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười:

“Có Thanh Thanh ở đây, bà yên tâm rồi.”

6

Tiễn khách xong, tôi đẩy đến trước mặt bà nội một chiếc bánh kem lớn.

Ban đầu đây là phần bánh chuẩn bị cho năm người.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại tôi và bà nội.

“Bà ơi, hãy ước một điều đi ạ.”

Bà nhìn ngọn nến trên chiếc bánh, trong giọng nói như mang theo chút tiếc nuối.

“Vậy là đã 70 tuổi rồi sao…”

Bà nhắm mắt lại, thầm thì ước nguyện, miệng lẩm nhẩm nói gì đó.

Nhưng tôi lại nghe rất rõ, bà nói rằng: “Chỉ mong Thanh Thanh cả đời bình an vui vẻ.”

Tôi không thể kìm nén nổi nữa, đôi vai run lên dữ dội.

Bà nội cả đời đã khổ như thế, vậy mà đến cuối cùng, người bà vẫn nghĩ đến… lại là tôi.

Bà xoa đầu tôi: “Thanh Thanh, con có muốn đi du lịch không?”

Cả cuộc đời bà đều bị nhốt trong chiếc lồng mang tên gia đình.

Khi còn trẻ thì bận rộn lo toan việc nhà, đến lúc già lại phải chăm sóc đứa cháu gái như tôi.

Sau này tôi lớn lên, khuyên bà ra ngoài chơi một chút, bà lại bảo mình già rồi, đi không nổi nữa.

Vậy mà hôm nay, bà lại chủ động hỏi tôi câu đó.

Tôi vội vàng gật đầu: “Muốn ạ, con muốn đi lắm!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương