Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Đến lúc này, cậu em mới hả hê bỏ đi.

Hai người rời đi rồi, tôi vẫn đứng yên ngơ ngác tại chỗ.

Chẳng phải chuyện thân phận cháu gái chủ tịch được giữ bí mật sao?

Sao lại có người biết chứ?

Vậy mà giờ đã bị cái tên đàn ông nghèo rớt mồng tơi đầy thủ đoạn này nhắm vào rồi ư?!

Không được!

Cái vị trí này, tôi nhất định phải giữ chặt!

Không thể để cho cái tên cheapman đó có cơ hội nào hết!

Thế nhưng vừa quay lại văn phòng—tôi c.h.ế.t sững:

Cả phòng… không một bóng người?!

Tôi liếc nhìn về phía văn phòng của Khương Kỳ — cũng không có ai?!

Rõ ràng cô ta chỉ vào trước tôi có năm phút, giờ lại đi đâu mất rồi?

Đúng lúc đó, hệ thống nội bộ của công ty bật lên thông báo họp.

Tôi thầm kêu không ổn, vội cầm sổ tay trên bàn lao nhanh đến phòng họp.

Vừa đẩy cửa phòng họp ra, ánh mắt của mọi người lập tức đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Tổng giám đốc sa sầm mặt:

“Cô là ai?”

Khương Kỳ lập tức đứng ra lên tiếng quát:

“Chuyện sáng nay ăn trộm trà sữa tôi còn chưa tính sổ với cô, giờ họp lại đến muộn — cô không muốn làm nữa đúng không?!”

Giọng cô ta không quá to, nhưng đủ để cả phòng nghe thấy rõ ràng.

Vốn dĩ chuyện trà sữa sáng nay chỉ có người trong bộ phận chúng tôi biết.

Giờ thì hay rồi, cả công ty đều biết hết!

Tôi còn chưa kịp lên tiếng phản bác, Khương Kỳ đã kéo tôi ngồi vào góc.

Nhìn bề ngoài thì giống như đang che chở cho tôi, nhưng thực tế lại không cho tôi cơ hội nói lời nào, càng không thể giải thích.

Chẳng bao lâu, chuyện nhỏ này bị bỏ qua.

Còn tôi thì đã mất luôn thời điểm thích hợp để biện minh, đành phải ấm ức ngồi ở góc phòng.

Tan họp xong, Khương Kỳ bảo tôi sang bộ phận bên cạnh lấy hồ sơ.

Nhưng vừa bước vào văn phòng bên đó, mọi người đã bắt đầu luống cuống thu dọn đồ đạc.

Mấy cô gái vội nhét túi xách vào ngăn tủ, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi khựng bước, trong lòng lửa giận bốc lên.

Tôi hiểu rồi — họ coi tôi là kẻ trộm đấy!

Đúng lúc đó, một tiếng hét sắc nhọn vang lên bên tai tôi:

“Á! Điện thoại của tôi đâu rồi?!”

Tôi quay đầu lại, thấy Tô Mai đang lục tung mặt bàn.

Tôi chỉ biết cạn lời, cầm hồ sơ lên định rời đi.

Vừa quay lưng thì cánh tay bị ai đó giữ lại — là Tô Mai.

Cô ta túm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giận dữ chất vấn:

“Trả điện thoại lại cho tôi!”

Tôi giật mạnh tay ra, bực bội nói:

“Cô làm mất điện thoại thì liên quan gì đến tôi? Đầu óc cô có vấn đề à?”

Tô Mai vẫn không buông tha:

“Vừa rồi chỉ có mình cô đi ngang qua chỗ tôi, không phải cô thì là ai?! Tôi nghe nói rồi, ngay cả trà sữa cô cũng trộm, quà tặng chào mừng công ty phát cũng đem đi bán — chắc chắn cô thiếu tiền!”

“Nên thấy điện thoại tôi để trên bàn thì cô ra tay luôn đúng không?!”

Tôi thật sự cạn lời:

“Cô thấy tôi trộm trà sữa lúc nào? Có bằng chứng không?!”

Tô Mai tức giận rút điện thoại ra, mở đoạn hội thoại nhóm:

“Cô tự xem đi, là trưởng phòng Khương nói đó! Đã là trưởng phòng thì không thể nói dối!”

Hay thật đấy — thì ra là bày sẵn bẫy chờ tôi!

Thế là tôi móc điện thoại ra luôn:

“Nói tôi ăn trộm đúng không? Được thôi, gọi công an đi.”

Tôi cứ tưởng Tô Mai sẽ chùn bước, ai ngờ cô ta lại rất cứng rắn:

“Được! Gọi đi! Nếu điện thoại là do cô trộm thật, tôi bắt cô quỳ xuống xin lỗi, còn phải đền cho tôi một cái điện thoại mới!”

Tôi vừa bấm xong số, Khương Kỳ đã hối hả chạy vào:

“Đây là chuyện gì mà ầm ĩ thế này?!”

Tô Mai giận dữ nói:

“Trưởng phòng Khương, thực tập sinh của bên chị trộm đồ sang tận văn phòng bọn em rồi đấy! Loại người như vậy mà bên chị còn không quản cho nghiêm à?!”

Khương Kỳ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy bất mãn.

Tôi thì chẳng hề nao núng, thản nhiên nhìn lại cô ta:

“Thật quá đáng! Tôi muốn xem thử—ai là kẻ đang dựng chuyện bôi nhọ tôi!”

“Lúc đầu thì nói tôi trộm trà sữa, giờ lại thành trộm điện thoại? Các người nói có bằng chứng gì không? Hay chỉ biết há mồm nói bừa?!”

Dứt lời, tôi không do dự bấm gọi.

Điện thoại vừa vang lên một tiếng “tút”, Khương Kỳ lập tức đưa tay ra định giật máy.

Tôi nhanh chóng xoay người né tránh, và đúng lúc ấy—điện thoại được kết nối.

“A lô, xin chào, đây là 110.”

“Xin chào, tôi muốn báo án. Ở chỗ chúng tôi có vụ mất trộm điện thoại, phiền các anh đến kiểm tra giúp.”

Thấy tôi thật sự gọi điện báo công an, sắc mặt Khương Kỳ trở nên vô cùng khó coi.

Tôi chẳng thèm để ý, cúp máy rồi đứng im lặng, không nói gì thêm.

Xung quanh toàn là đồng nghiệp đang hóng chuyện.

Tuy không ai lên tiếng, nhưng âm thanh gõ bàn phím thì như muốn bốc lửa.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã có mặt tại công ty.

Việc đầu tiên họ làm—là kiểm tra camera giám sát.

Nhưng kết quả, chẳng có gì bất ngờ: camera hỏng!

Ngay khi tôi vừa gọi điện thoại xong, tôi đã đoán được sẽ như thế này.

Vì tuy mặt Khương Kỳ lúc đó đầy căng thẳng, nhưng tay thì không ngừng bấm điện thoại.

Cô ta nhắn gì, tôi không biết.

Nhưng điều tôi có thể chắc chắn—Khương Kỳ không phải đang hành động một mình.

Cô ta chắc chắn có người đứng sau chống lưng.

Bày được cái bẫy tinh vi như thế, ai tin là làm một mình chứ?!

Đúng lúc đó, tôi lấy điện thoại ra, gửi mấy tấm ảnh vào nhóm chat công ty:

[Điện thoại thì tôi không biết đang ở đâu, nhưng trà sữa… hình như tôi biết đấy!]

Nói xong, tôi giơ điện thoại lên, nở một nụ cười rạng rỡ.

Khương Kỳ lập tức cầm lấy điện thoại, sắc mặt tái nhợt trong tích tắc.

Tôi mỉm cười hỏi:

“Trưởng phòng Khương, đây là em trai chị đúng không? Sao không gọi vào văn phòng ngồi uống trà sữa luôn cho vui?”

Khương Kỳ lấy lại bình tĩnh, nói:

“Em trai tôi chỉ tình cờ ghé qua lấy đồ, tôi tiện tay đưa cho nó ly trà sữa của tôi. Sao, cô có ý kiến gì à?”

“Thật sao? Nhưng sáng nay chị nói là… trà sữa bị thiếu một ly nên chị không uống cơ mà?!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương