Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Bà nội tôi đến đây để phá đồ đạc.
Ở đại sảnh tầng dưới của nhà hàng hoành thánh vang tiếng phá, tiếng bước chân của thực khách vội vàng chạy ra .
Một khách hàng quen nhìn thấy không thể chịu được nên ra mặt mấy câu: “Mới không thấy mặt con trai bà có mấy , sao bà lại hắn ch//ết? Không có bằng chứng, cớ vậy để bắt nạt con dâu bà sao?”
“Dù thế nào đi chăng nữa, ấy cũng sinh cháu gái cho nhà bà rồi!” Dì Từ hàng xóm họa.
Cứ hễ không nhắc đến cháu gái thì thôi, nhắc đến là bà nội tôi lại tức giận:
“Là ta gi//ết người!”
“Gà mái thối không đẻ được trứng, đàn bà thối không đẻ được con trai! là cái ngữ gi//ết chồng để cướp gia sản!!”
“Nếu không muốn bị án tử hình thì vòng ba hãy sang tên ngôi nhà, tiền tiết kiệm và để lại công thức bí truyền cho tôi!”
Bà nội tôi ra lệnh cho người con trai thứ hai của bà, chính là chú Hai của tôi, lật tung tiền sảnh. Chú Hai tôi đứng chống nạnh viết lời tàn nhẫn “Kẻ gi//ết người, một mạng đền một mạng” bằng sơn đỏ trên bức tường ở lối vào tiền sảnh.
2
Bà nội tôi bảo chú Hai lật bàn ghế đại sảnh, vỡ hàng trăm bát đĩa, chừa cái là không động vào.
Hoành thánh nhà tôi nổi tiếng khắp nơi là nhờ bí truyền , thường xuyên có người “sành ăn” từ nơi khác đến đây đóng gói mang đi trên chiếc xe hơi hoặc mô tô. cũng đã được đài thanh giới thiệu cho người “sành ăn” của thị trấn.
Mẹ tôi dùng tôi, bà nội, chú Hai, bố tôi, thậm chí cả người bên của bố tôi cùng cha mẹ, chồng con và nhân tình của họ.
Theo gì tôi nhớ, bố tôi chưa giờ đi . Ông ta chưa giờ đóng góp một xu vào gia đình nhưng thỉnh thoảng lại xin mẹ tôi tiền để uống rượu, đánh bạc và .
Tháng nào năm nào cũng có người của sòng bạc hoặc đến trước cửa nhà tìm người đòi tiền, muốn tiền thì mẹ tôi cho tiền, bà cam chịu bồi thường rồi cười trừ, ấy vậy vẫn cứ nghe lời bố tôi, chưa giờ giận dỗi.
Bà , nếu đàn ông quậy phá bên , nhất định là do người ở nhà chưa tốt, bà nhất định tự mình tìm ra nguyên nhân.
Hàng xóm bố tôi tích được ngàn phúc, gặp được mẹ tôi là con gà đẻ trứng vàng.
Mẹ tôi dựa vào một gánh hoành thánh và một , tần tảo sớm tối, một nhà đông người vậy, còn có thể triển quán ăn ven đường thành nhà hàng, rồi chuỗi nhà hàng.
Mẹ tôi cũng mua được toà nhà hai tầng, cho tôi uống trà sữa mỗi , mua quần áo mới hàng tháng, gia đình tôi rất thú vị.
Dì Từ hàng xóm than rằng mẹ tôi là mẫu tam tòng tứ đức, thời xưa chắc có được một cái tổ tò vò! Với tay chân nhỏ bé và tính tình mềm yếu của mẹ tôi mà có thể gi//ết bố tôi? Thật là một trò đùa lố bịch!
***(Tò vò: người lam lũ thương người nhưng lại bị người ta bội bạc vô ơn.)***
3
Nhưng bố tôi biến mất, tôi nhìn thấy ông ta và bước vào phòng của mẹ tôi.
4
Nửa đêm hôm đó, đang thì buồn đi tè nên tôi mò dậy đi vào phòng tắm, trời tối đến nỗi khi di chuyển tôi quơ tay chạm vào đồ đạc để lần đường. Khi tôi đi ngang phòng khách tôi nghe thấy phía phòng của mẹ có tiếng cửa, có giọng gầm một con thú hoang.
Tôi sợ đến thót tim, kiễng chân đi tới, không ra tiếng động, ghé mắt vào khe cửa phòng mẹ, thấy phòng, bố tôi túm tóc mẹ tôi, đầu bà vào tủ quần áo.
Mặt bố tôi nổi đầy gân guốc, hung dữ dã thú, giọng đanh và cộc cằn: “Sổ tiết kiệm đâu? Hai nghìn tệ, cho ăn mày ở ngã tư đường hay gì?”
Ồ, là xin tiền thôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục bước vào phòng tắm.
Mỗi lần bố tôi về nhà tiền là đánh mẹ tôi cho đến khi mặt mũi bà sưng vù . Mặc kệ mẹ tôi cho nhiêu tiền, ông ta đoạt , cất rồi vung tay tát mẹ tôi đến choáng váng, sau đó tiếp tục tát trái tát .
Cho đến khi mẹ tôi sổ sách ra, tính sổ từng mục từng khoản, xác định số tiền mẹ tôi kiếm được, trừ chi phí mẹ con chúng tôi ăn uống, gửi vào ngân hàng, còn lại nắm tay ông ta, ông ta mới chịu bỏ .
Ông ta cũng rất tính toán, đánh mạnh và đau nhưng không giờ tổn thương da thịt, không tổn thương cơ và xương, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mẹ tôi vào hôm sau.
Sau khi đi vệ sinh, lẽ ra tôi nên đi thẳng vào phòng và . Nhưng không biết tại sao, vừa đóng cửa phòng tắm lại, sau lưng đột nhiên sởn gai ốc, một cảm giác lạnh lẽo có dòng điện chạy lòng bàn chân, thấu tận trời xanh, lòng cảm thấy lo lắng khó tả, bất an.
Tôi không thể hiểu được, cố gắng không ra tiếng động đi về phía phòng , khi đi ngang phòng của mẹ tôi, đột nhiên phản ứng lại. Lý do là tôi mất 5 hoặc 6 phút để đi vệ sinh, đáng lẽ bố tôi vẫn đáng đánh và mắng mẹ tôi, hoặc ông ta sẽ đang giám sát mẹ tôi tính toán.
Thế nhưng lúc ánh đèn và bóng người phòng của mẹ tôi chập chờn nhưng không ra âm thanh. Tiếng , tiếng bước chân, tiếng lật sách, thậm chí cả tiếng hít thở dường cũng không có.
Trái tim tôi ngừng , tôi kiễng chân, cúi người xuống, rón rén lại gần cửa phòng chính.
Trước khi đến cửa, tôi thoáng thấy vết m//áu b.ắ.n tung toé dưới khe cửa. Tay chân run lẩy bẩy, tôi lao nhanh ra cửa. Lần theo dòng m//áu chảy ướt đẫm, tôi thấy mẹ tôi, nằm úp mặt dưới chân tủ, bất động. Bên cạnh bà là bố tôi. Ông ta cầm con d.a.o chặt xương vào cổ mẹ tôi.
5
Ba trôi nháy mắt. Mẹ tôi còn gồng gánh gia đình, con gái thì sao mà chia tài sản.
Nhưng chơi với quỷ không dễ.
Để được yên ổn, mẹ tôi đề nghị chuyển một nửa số tiền tiết kiệm cho bà nội, khi bố tôi về nhà, sự thật sẽ tự nhiên sáng tỏ.
Mẹ đợi bố về là có lý do cả. Thực tế, hàng xóm, không ai tin bố tôi đã ch//ết.
Ông ta thường xuyên nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc, bên có nhiều nhân tình, hơn mười không về nhà là bình thường, chuyện ai ai cũng biết.
Mọi người cảm thấy bà nội tôi vô cớ gây chuyện và cớ để tống tiền con dâu thôi.
Sau khi nghe mẹ tôi đề nghị, bà nội đã đã bưng cốc trà nóng do mẹ tôi rót hất thẳng vào mặt mẹ tôi.
Mẹ tôi hét vì bỏng và lau mặt.
Với vẻ mặt hung dữ, bà nội tôi nhấc điện thoại và nhấn ba nút – 110.
Chú Hai tôi nhảy khỏi ghế cái đùng và giật điện thoại của bà: “Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ gì vậy!”
Chú Hai có một khuôn mặt hòa nhã, nét mặt của một người hòa giải.
Mẹ tôi giật mình đến sững sờ nhìn chú Hai, ánh mắt xúc động. Cả tôi và mẹ không nghĩ rằng chú Hai, người luôn bắt nạt chúng tôi không thua gì bà nội, sẽ tiếng thay cho chúng tôi.
Chú Hai nhìn mẹ con chúng tôi từ trên xuống dưới, bắt gặp ánh mắt biết ơn của chúng tôi, cười đắc thắng, giọng điệu công bằng: “Chị dâu, chị có lương tâm chứ, tiền tiết kiệm chuyển hết, sao lại chuyển một nửa được?”
“Mẹ chúng ta sao yên tâm? Nếu chị bỏ trốn theo trai, ai sẽ chăm sóc mẹ đây?”
Ah. Hóa ra đang chờ mẹ tôi vậy.