Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không có ai trả lời.
Tôi khó hiểu cúi xuống.
Tôi ngồi yên lặng trên sô pha, vành tai đỏ bừng, cúi không tôi.
“Anh có không?”
Tôi với tay nắm cổ áo anh.
Không ngờ má//u đỏ tươi chảy xuống từ mũi của mặt?
[Có nên với rằng đôi mắt khỏi.]
Đợi một chút.
Ai chuyện?
?
Anh vừa ?
Không đúng.
Vừa rồi miệng anh không cử động.
Chỉ là ảo giác mà thôi.
[ mà vòng eo của trông thật mềm mại.]
[Không biết ôm sẽ có cảm giác …]
?
Tôi có tiếng lòng của ?
[Chân của dài quá.]
[Không biết đặt ở trên vai tôi…]
Tôi mở to mắt nhảy dựng .
“Đừng nữa!” Tôi bước tới bịt miệng anh .
mặt hơi nhướng mày, bình tĩnh tôi: “Anh không cả.”
Không phải.
Tất nhiên là tôi biết!
điều kỳ lạ là.
Tôi có tiếng lòng của anh!
Còn có.
Trong anh đều suy nghĩ cái vậy?
[ trừng mắt to vậy thực là đáng yêu, thực muốn hôn vài cái.]
Tôi đột nhiên quay .
Ánh mắt thờ ơ của đàn đối diện với mắt tôi: “Có chuyện vậy?”
tôi rõ anh thản nhiên liếc miệng tôi.
Ah!
Thật đáng sợ!
Rõ ràng đó là liên hôn.
đàn xa lạ này thèm muốn tôi!
Không chịu đựng , không chịu nổi nữa.
Đợi chút.
Tôi dường quên điều đó.
Có phải vừa rồi anh rằng mắt mù của anh chữa khỏi.
Tôi giơ tay vẫy hai lần mặt .
Ánh mắt đàn không chuyển động, có chút lơ đãng.
[Vẫn may là thông minh, nếu không để phát hiện ra thì sau này sẽ không thân hình gợi cảm của nữa. ]
!
Tôi kéo khăn trải bàn che trên .
Tôi chạy nhanh lầu gọi cho : “! Thế là đồ biến thái! nhanh…”
“Tút tút tút…”
Điện thoại bị cúp máy.
Đó là phong cách của tôi.
Không , không còn kịp nữa.
.
bất nhân đừng trách con bất nghĩa.
Chạy rồi tính.
Tôi lập tức thu dọn một đống đồ đạc, nhét hết vali.
Sau đó mở cửa, lao ra ngoài.
tông một cái lồng ngực.
“Không sao chứ?”
Tôi đỡ lấy.
Một giọng rất quan tâm.
có vẻ xa cách và lịch sự.
Nếu tôi không tiếng lòng của anh thì tôi thực sự cho rằng vậy.
[ sờ eo của ! không biết di chuyển…]
Tôi sợ hãi lùi phía sau.
đàn chậm rãi bước về phía tôi.
“Khương Khương, anh không , em đi đâu vậy?”
Không ?
Giả vờ!
Anh đi còn thẳng hơn vạch qua đường!
Tôi anh mò mẫm đi ngày càng gần hơn.
Phần lưng dưới của sắp chạm góc bàn.
Tôi hét : “Đừng đến đây!”
Cảnh tượng mắt giống con mồi vô tình rơi lồng giam.
Thợ săn chậm rãi lau con d..o sắc bén.
Mỗi bước càng tiến gần.
Trái tim tôi treo lơ lửng trên bờ vực thẳm.
Tôi nuốt nước miếng: “Ờm, bạn thân của tôi thất tình, hai ngày này tôi phải đến nhà ở chung với cô ấy.”
nghiêng , tựa hồ suy nghĩ: “ anh nhớ hai ngày nay bạn thân của em đi nghỉ phép ở Florencia.”
Tôi rụt cổ trợn mắt: “Ồ, nội cô ấy tan học, ồ không phải, là cô ấy mang thai, tôi đến để giúp đỡ…”