Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không phải là thôi sao?
Nam chính tổng giám đốc bá đạo không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
Vì , cửa trang sức xa xỉ đầu, nam chính tình dạt dào, nắm lấy bàn mềm mại của chính thỏ trắng e thẹn, giúp cô ấy đeo chiếc nhẫn này.
Tôi cầm thẻ của nam chính, càng thêm tình dạt dào, lập tức nó quẹt máy POS.
Không phải là chiếc nhẫn ba thôi sao?
gì mà phải nhường tới nhường lui?
Tôi thuận quẹt thẻ của ta, mua chiếc nhẫn lớn bằng trứng bồ câu .
Đúng !
Tôi mua chiếc!
Nam chính này tuy trông vẻ không thông minh lắm nhưng là thật, quẹt trăm triệu, ngân không nói tiếng, thậm chí không gọi điện xác nhận hành vi tiêu .
Nhân lúc tổng giám đốc bá đạo đang ân ân ái ái với thỏ trắng của mình, chưa phát hiện sự bất thường chi tiêu.
Tôi trực tiếp ngăn nhân viên bán chuẩn bị gói , lập tức nhét chiếc nhẫn vào túi, kéo đại thư chính chạy khỏi cửa .
“Chúc trăm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Tôi bỏ chạy: “Thẻ của tôi trên bàn rồi!”
Họ không quan tâm đến xung quanh, vẫn đang tình ngọt ngào.
không ý đến tôi.
Đại thư ngây .
Cô ấy vẫn đắm chìm xúc tức giận khi đấu sức với khác:
“Cái này, cái này…”
“ gì đâu? ta tự nguyện mà.”
Tôi lấy từ túi chiếc nhẫn , đeo cho cô ấy, rất hào phóng vung : “Tặng cô.”
của đại thư run rẩy.
Không ngờ cô ấy làm chính hào môn mươi , chiếc nhẫn đầu tiên nhận được là do phụ xa lạ tặng.
Cô ấy nghĩ ngợi lúc, tháo nhẫn trả cho tôi.
“Tôi không muốn đồ của đàn ông đó.” Cô ấy hơi chán ghét nói: “Ngứa mắt.”
Tôi: “?”
Tôi nổi giận: “Tôi bản lĩnh của mình đàn ông quẹt thẻ mua nhẫn tặng cô, chính là tôi tặng cô chiếc nhẫn này!”
“Tôi bản lĩnh của mình ta trả , chính là tôi bản lĩnh của mình trả , chính là tôi mua!”
Cô ấy ngây như phỗng.
Nhìn là biết bị logic của tôi làm cho choáng váng rồi.
Hành động như , nếu đặt vào thuyết ngược luyến tàn tâm được coi là bùng nổ, sự hùng hồn chính nghĩa của tôi quả thực làm cô ấy chấn động trăm .
Vì , cô ấy cách nói: “ thì tôi ơn cô.”
Tôi thỏa mãn vẫy : “Không cần ơn.”
Đại thư đeo chiếc nhẫn to tướng kia, ngây nhìn tôi tiêu sái đi xa.
Đột nhiên, cô ấy như nhớ điều gì.
Cô ấy đuổi theo hỏi tôi: “Chúng ta thể gặp nhau không?”
Tôi: “?”
Tôi quay hỏi cô ấy: “Tại sao cô muốn gặp tôi?”
Cô ấy chút do dự.
“Bởi vì cô hơi kỳ lạ.” Cô ấy nói: “Nhưng tôi thấy, kỳ lạ như không tệ.”
“Thôi đi!” Tôi vẫy : “Tôi là phụ, cô quay đầu là quên ngay.”
Cô ấy cúi mắt.