Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Dạo gần đây tôi tham gia một nhóm mai mối.
Cũng chỉ là vào cho vui, có hoạt động gì thì đi ăn chùa uống ké, góp chút náo nhiệt.
Bình thường cũng hay lướt xem tin nhắn trong nhóm, hóng chuyện tình yêu yêu hận của các thanh niên tuổi băm đời nay.
Trong nhóm cũng có mấy cô bác lớn tuổi, chuyên đi tìm vợ-chồng cho con cái mình. Trong đó có một bác gái, vừa lên tiếng đã khiến cả nhóm n/ổ tung.
Bác ấy bảo nhà mình có 53 căn hộ đang cho thuê, 3 căn biệt thự, 5 chiếc xe, tài sản khác không kể, tất cả đều để lại cho cậu con trai độc nhất.
Sau này còn định mỗi tháng cho con dâu 100 nghìn tệ tiêu vặt!
Cả nhóm rúng động, các chị em rủ nhau ùa lên hỏi thật hay đùa vậy?
Bác ấy bảo là thật đó, chỉ là… con trai bác ấy là người thực vật, hy vọng con dâu tương lai đừng chê bai.
Cả nhóm lập tức im bặt. Còn tôi thì vui như mở cờ trong bụng. Trời ơi, chẳng phải trời ban may mắn cho tôi đấy sao?
Tôi từ lâu đã xác định không lấy chồng, một mình chẳng vướng bận, sống sao chẳng được. Có thêm một người thực vật là chồng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Tên tôi là Tuyết Tư Tư là người yêu tiền một cách quang minh chính đại!
Tôi lập tức nhắn trong nhóm:
“Bác ơi, bác nói gì thế? Con bác không phải người thực vật, rõ ràng là hoàng tử đang ngủ của cháu!”
Cả nhóm “vỡ trận”, thi nhau trầm trồ vỗ tay.
Rất nhanh bác ấy nhắn riêng cho tôi:
“Cô bé thật hài hước, cháu thật sự muốn lấy con trai bác sao? Đừng trêu chọc bác đấy nhé.”
Tôi đáp ngay: “Lấy!”
“Vì sao chứ?”
“Vì tiền.”
Tôi không thèm giả tạo, tôi chính là muốn tiền.
Bác ấy im lặng vài giây, tôi còn tưởng bác thất vọng, ai ngờ chỉ lát sau đã chuyển khoản cho tôi 888 tệ, bảo đó là tiền xe, mời tôi đến biệt thự số 8, khu Tinh Nguyệt Loan ở khu Bích Quế Uyển, bác sẽ đón tiếp tôi chu đáo.
Khu Tinh Nguyệt Loan là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố này, giá trung bình hơn 60 nghìn tệ mỗi mét vuông. Bác ấy đúng là nhà giàu chính hiệu!
Tôi không khách sáo, nhận tiền và xuất phát ngay!
2.
Tới Tinh Nguyệt Loan, tôi tìm được biệt thự số 8. Vừa nhìn thôi là đã thấy sự sang trọng đập vào mặt, khiến tôi có chút hồi hộp.
Tôi chỉnh lại tóc tai, cổ áo, sau đó ấn chuông cửa.
Một bác gái khoảng hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa, mặt mày rạng rỡ như hoa.
Người giàu đúng là khác biệt, hơn bốn mươi tuổi mà trông như đầu ba mươi, da dẻ còn mịn màng hơn tôi, gu ăn mặc thì thời thượng khỏi bàn.
Tôi bắt tay chào hỏi:
“Cháu tên là Tuyết Tư Tư, người bản địa, tốt nghiệp đại học 985, hiện tại đang nỗ lực ôn thi công chức.”
Bác ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy hài lòng:
“Trẻ trung xinh đẹp, còn là sinh viên danh giá, lại là người địa phương rất tốt!”
Tôi khiêm tốn cười, cùng bác ấy vào trong.
Bác ấy rót trà mời tôi, hỏi han đủ thứ chủ yếu là về gia đình và công việc.
Tôi thành thật nói, ba mẹ đã ly hôn từ lâu, không ai nuôi tôi, nên tôi một mình sống vô tư. Còn công việc thì làm thiết kế thời trang, thu nhập tầm hai mươi vạn mỗi năm.
Bác ấy gật đầu liên tục, không hỏi thêm gì nữa mà trực tiếp dẫn tôi lên lầu.
Tôi hỏi:
“Chúng ta đi gặp hoàng tử ngủ sao?”
Bác quay đầu mỉm cười:
“Đúng vậy, nó là hoàng tử ngủ say của bác mà.”
Chúng tôi lên tới tầng ba, bước vào một căn phòng ngủ.
Thật lòng thì tôi không mấy quan tâm đến con trai bác ấy. Dù sao tôi cũng chỉ yêu tiền thôi mà. Anh ấy là người thực vật thì tôi sẽ chăm sóc đúng bổn phận, còn lại… chẳng liên quan.
Nhưng ngay khi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên tôi đứng hình.
Hormone trong người tôi bắt đầu xao động mãnh liệt.
Trời ơi, đẹp trai quá mức cho phép!
Đôi mắt nhắm hờ ẩn hiện hàng mi dài cong vút, gương mặt mềm mại với đường nét tinh xảo, chiếc cổ thon lộ rõ xương quai xanh…
Trời ơi hoàng tử, anh ấy chính là hoàng tử của tôi!
3.
Tôi không ngờ hoàng tử ngủ lại đẹp trai đến vậy, phải nói là cấp độ minh tinh luôn!
Tôi đã nhiều năm không có hứng thú với đàn ông rồi, giờ thì lại muốn yêu tiếp.
Quả nhiên, phụ nữ đều là “mê trai là bản năng”.
Bác gái ngồi xuống, nắm tay hoàng tử vỗ nhẹ vài cái, dịu dàng nói với tôi:
“Tư Tư, đây là con trai bác, tên là Đỗ Bách. Ba nó mất sớm, bác đặt tên như vậy mong nó sống khỏe mạnh như cây tùng cây bách. Ai ngờ lại gặp tai nạn xe…”
Nói đến đây, bác ấy đỏ mắt, nhìn Đỗ Bách ngẩn người.
Tôi không khỏi thấy xót xa. Đúng là người khổ mệnh.
Tôi an ủi:
“Cháu nghĩ biết đâu sẽ có kỳ tích, anh ấy có thể tỉnh lại thì sao ạ.”
“Đã điều trị rất lâu rồi, bác sĩ chẩn đoán là người thực vật vĩnh viễn…” Bác lại suýt khóc.
Tôi lập tức ngậm miệng. Thấy không còn gì để an ủi nữa rồi.
Một lúc sau, bác dẫn tôi xuống lầu, vừa đi vừa nói:
“Tư Tư à, nếu cháu không có ý kiến gì thì giờ có thể dọn đến đây ở luôn. Nửa năm sau nếu cháu không đổi ý, chúng ta sẽ bàn chuyện kết hôn.”
“Gì cơ, dọn ở luôn á?” Tốc độ gì nhanh dữ vậy.
“Phải rồi. Công việc bên Bắc Kinh của bác bị trễ mất mấy ngày rồi, giờ phải đi ngay. Bác sẽ để quản gia và người giúp việc ở lại chăm lo cho cháu, cháu cứ coi như đây là nhà mình đi.” Bác ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi nhìn biệt thự một cái, thầm nghĩ đúng là to thật, sang thật, ở đây cũng sướng chứ sao.
Tôi gật đầu:
“Được ạ, đã bác tin tưởng cháu như vậy thì cháu nhất định không để bác thất vọng.”
Bác ấy cười gật đầu:
“Tốt, vì cháu là vì tiền mà đến, nên bác sẽ điều tra kỹ lý lịch của cháu, cháu không phiền chứ?”
Bác cũng thật thà quá.
Tôi nói không phiền, bác cứ kiểm tra thoải mái.
Bác rất hài lòng, lại bắt tay tôi lần nữa:
“Tư Tư, cháu là cô gái rất thẳng thắn và phóng khoáng. Hai năm nay bác cũng gặp qua nhiều người muốn làm con dâu, mà chẳng ai vừa mắt cả, cháu là người đầu tiên đấy.”
“Chuyện ở đây giao cho cháu. Bình thường chỉ cần nói chuyện, tâm sự với con trai bác là được, còn lại cứ để người giúp việc làm. Tiền tiêu vặt mỗi tháng bác sẽ chuyển cho cháu.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Vâng, cháu hiểu ạ.”
Hôm đó bác gái bay về Bắc Kinh, tôi xách theo mấy túi hành lý to nhỏ dọn vào biệt thự.
Quản gia và người giúp việc đúng là có tới thật, nhưng công việc cũng chẳng nhiều, nhàn nhã lắm.
Tôi chọn ở phòng kế bên phòng Đỗ Bách. Phòng đó hướng nắng, rộng rãi thoáng đãng, rất hợp để ngủ nghỉ học hành.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, tôi chạy qua xem Đỗ Bách.
Anh ấy đúng chuẩn “mỹ nam ngủ say”, càng nhìn càng tiếc.
Một người đẹp như vậy mà lại là người thực vật, thật sự tiếc đứt ruột.
“Chào anh Đỗ, em là Tuyết Tư Tư, vợ tương lai của anh. Từ giờ em sẽ chăm sóc cho anh.” Tôi ngồi xuống tự giới thiệu, vừa nói vừa ngắm mặt anh ấy.
Dĩ nhiên là không có phản ứng gì rồi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, chạy về phòng mở laptop lên tra cứu thông tin về người thực vật.
Thì ra người thực vật còn chia làm ba loại. Một là có ý thức rất mờ nhạt, biết khóc biết cười, nghe được người nói nhưng không tỉnh lại được. Hai là có thể vô thức mở mắt, nhưng thực chất vẫn là hôn mê. Ba là loại vĩnh viễn – hoàn toàn mất ý thức.
Đỗ Bách rất không may thuộc loại thứ ba.
Tôi cũng tra xem có thể hồi phục không, kết quả là gần như không thể, nhưng nếu kích thích dây thần kinh hoặc massage kích thích thường xuyên thì có thể tạo ra kỳ tích với xác suất… một phần mười nghìn.
Một phần mười nghìn… khác gì không có?
“Thật tội quá, mình kiếm tiền mà thấy hơi cắn rứt rồi đó.” Tôi thở dài, gập máy tính lại.
“Khụ.” Một tiếng ho nhẹ làm tôi giật mình, phát ra từ bên phòng kế bên.
Đỗ Bách?
Tôi vội chạy qua xem, tưởng anh ấy tỉnh rồi, nhưng không – vẫn là hoàng tử ngủ im re.
Tôi gãi đầu, chắc mình nghe nhầm rồi.
Thôi kệ, cứ nghiêm túc làm con dâu lĩnh tiền tiêu vặt thôi, chuyện khác miễn bàn.
Đúng lúc đó, bác gái chuyển khoản cho tôi 100.000 tệ, tôi cười phớ lớ. Từ nay ở đây tôi đúng chuẩn bọ hung gặp bãi phân lỏng — có ăn có uống luôn rồi!
4.
Nhận được 100 nghìn từ bác gái, tâm trạng tôi phơi phới hẳn. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, tôi quyết định đi làm “chính sự”.
Mà cái gọi là “chính sự” ấy à, chính là vào trò chuyện với Đỗ Bách, xoa bóp, trở mình các kiểu cho anh ấy.
Dù sao tôi cũng là vợ tương lai của anh ấy, lại còn cầm tiền rồi, mấy chuyện này cũng phải làm cho đàng hoàng—tuyệt đối không phải vì tôi mê trai mà muốn lại gần ngắm kỹ anh ấy đâu nhé!
Tôi bước vào phòng ngủ của Đỗ Bách, yên tĩnh đến lạ.
Mọi thứ bên trong đều gọn gàng, ấm cúng. Bình thường người giúp việc không được lên đây, để tránh làm phiền anh ấy—dù gì thì anh cũng là người thực vật mà.
Tôi ngồi xuống cạnh giường, lại một lần nữa cảm thán: sao có người đàn ông nào lại có thể đẹp trai đến thế chứ?
“Anh Đỗ à, anh đúng là cực phẩm nhân gian.” Tôi buột miệng khen một câu rồi bắt đầu trò chuyện, thực chất là độc thoại nội tâm.
Vì anh không thể trả lời, nên tôi cũng không cần ngừng lại. Từ Schopenhauer nói đến Nietzsche, rồi từ “Tuổi thơ dữ dội” chuyển sang “Sống”. Cuối cùng tôi hỏi anh có ngại nếu tôi xem thử cơ bụng không.
Anh im lặng, tức là đồng ý rồi nha.
“Đùa thôi, tôi thật ra không hứng thú với đàn ông đâu.” Tôi lại tự lảm nhảm, rồi bắt đầu trở người cho anh, xoa bóp tay chân, vai cổ.
Tôi làm rất gượng gạo, toàn học trên mạng, mấy chiêu thức kiểu kích thích dây thần kinh hay massage phục hồi ý thức tôi chỉ hiểu sơ sơ thôi.
Làm một lượt hết nửa tiếng, tôi chỉnh anh về tư thế cũ, để anh tiếp tục ngủ yên.
Nói thật thì chăm người thực vật không dễ chút nào. Đỗ Bách cao lớn, tôi loay hoay mà toát hết mồ hôi.
“Sao hả? Vợ như tôi cũng được việc chứ? Anh cứ yên tâm đi, đã nhận tiền nhà anh rồi thì tôi sẽ chăm anh thật đàng hoàng, sạch sẽ thơm tho luôn nha.” Tôi vừa nói vừa tự khen mình, bỗng dưng thấy mắt anh động đậy, như thể trong mơ bị kích thích gì đó.
Tôi giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn kỹ, thì anh vẫn im re như cũ, đúng chuẩn hoàng tử ngủ.
Tôi còn cúi xuống sờ mí mắt anh thử, không có phản ứng gì.
Chắc là ảo giác nữa rồi.
Chậc, tiếc ghê.