Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Chu Kinh Hòa vẫn ký đơn ly .
Tôi nghe được tình hình của anh từ miệng rất nhiều người.
Thiên chi kiêu tử như Chu Kinh Hòa, dạo này sống không mấy dễ dàng.
Sau nhiều năm vận hành công việc tục không ngơi nghỉ, hệ thống trong anh rốt cuộc cũng sụp đổ, phản ngược lại chính mình.
Sau khi tiếp nhận điều trị và tư vấn tâm một cách có hệ thống, cơ thể anh đầu phát tín hiệu cảnh báo.
Chu Kinh Hòa dùng kỳ nghỉ phép tích lũy suốt nhiều năm đụng đến, quay Bích Thủy Loan nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Người thân, bạn bè, cha mẹ hai bên đều lượt gọi điện cho tôi, lời lẽ đều đầy ẩn ý khuyên tôi nên quay lại.
do khiến tôi bất ngờ—không ai khác nhau, ai cũng nói:
“Chu Kinh Hòa không thể sống thiếu con.”
Tôi thấy thật châm biếm.
Rõ ràng trong mỗi tranh cãi trước đây, mọi người luôn ngầm thừa nhận là tôi nhún nhường.
Bởi vì—trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì người đó yếu hơn.
tôi quay cảnh , Lục Dịch Chi mượn danh nghĩa tôi bao đoàn phim một bữa linh đình.
Mà Lục Dịch Chi vốn nổi tiếng là keo kiệt, không đời nào hào phóng đến .
Quả nhiên, vừa nghỉ, tôi thấy Chu Kinh Hòa.
Áo len xám khoác ngoài áo choàng đen, vẫn là dáng người lớn, lạnh lùng.
Thấy tôi bước vào, anh vội đứng dậy từ sofa.
Anh gầy đi quá nhiều, khí chất lạnh lẽo sắc bén từ trong xương càng rõ nét hơn, nhưng khi nhìn tôi—ánh mắt lại ẩn ẩn ướt át đầy uất ức.
Lục Dịch Chi thầm hiểu ý:
“Anh đi pha trà cho hai người.”
Tiếng đóng lại nghe rõ mồn một, trong còn tôi và anh.
“Anh không muốn ký.” Chu Kinh Hòa bước tới ôm chặt lấy tôi, không hề rào đón, nói thẳng:
“Em nói cho anh biết, anh làm sao mới ?”
Tôi thở dài. Đây là Chu Kinh Hòa. Trong chuyện tình cảm, anh luôn là đường thẳng—không có vòng vo, không có khoảng đệm, chẳng có chút thể diện nào mà một người trưởng thành nên có.
Thẳng thắn đến mức có thể cứa rách trái tim tôi.
“Tranh Tranh.” Chu Kinh Hòa thấy tôi im , liền nắm tay tôi áp lên má mình, thì thầm:
“Đừng ly , được không em?”
18
Cảm giác ấm nóng quen thuộc từ má anh truyền đến lòng bàn tay tôi.
Tôi chợt nói:
“Khoảng thời gian này khi bình tĩnh lại, em cũng nghĩ rồi. Chuyện anh cứu Thẩm Văn Thư… thật không sai.”
“Không.” Chu Kinh Hòa lập tức ngẩng đầu,
“Là sai. Nếu không sai, em đã không đòi ly .”
“Anh vẫn hiểu.” Tôi nhìn anh chăm chú vài giây.
“Ly không vì Thẩm Văn Thư. Cô ấy là ngòi nổ.”
“Nguyên nhân thật sự là anh không yêu em.”
“Hoặc… là anh bị bệnh.” Tôi nhìn anh, nói rõ từng chữ:
“Bệnh bẩm sinh, không cảm nhận được tình cảm, không thể thay đổi được.”
“Anh đang điều trị.” anh khàn đặc, lẫn theo tiếng mũi nghèn nghẹn:
“Anh đang gặp bác sĩ tâm .”
Tôi không để ý, tiếp tục:
“Lúc đó, là cô ấy nguy hiểm hơn em. Anh làm vậy là . Nhưng em thì lại không vượt qua nổi chuyện đó.”
“ trí của anh thì .” Tôi nói,
“Nhưng cảm xúc của em—là sai.”
Cơ thể Chu Kinh Hòa khẽ run, truyền sang tay tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh hiện trước mắt tôi như một người thua trận, thê thảm, trơ trọi.
Anh không ngừng dụi má vào lòng bàn tay tôi, như thể muốn níu lấy chút do tồn tại :
“Anh đang điều trị rồi mà… Em có thể cho anh một cơ hội không?”
“Nhưng em không còn yêu anh .”
Tôi rút tay , bình thản đến tàn nhẫn:
“Vậy sau này chúng ta sống tiếp kiểu gì được?”
Gió ngoài sổ rít lên từng hồi, sự tĩnh nặng nề bao trùm khắp .
Mãi đến khi tiếng gõ của Lục Dịch Chi vang lên, thời gian mới như được kéo lại.
Anh bước vào với khay trà, phía sau là nhân viên phục vụ mang đồ điểm tâm.
Lục Dịch Chi dường như cố ý làm như không có chuyện gì:
“Uống trà hay cà phê?”
“Cà phê.” Tôi lùi lại một bước.
Lục Dịch Chi tiến lên, khay phía Chu Kinh Hòa:
“Còn anh thì sao, Chu tổng?”
Động tác này có phần thiếu lịch sự, gần như thô lỗ—nhưng rõ ràng là cố ý phá vỡ bầu không khí.
Chu Kinh Hòa nhìn anh vài giây bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi vươn tay .
lúc đó, tay anh chạm tay Lục Dịch Chi, khay cà phê rơi xuống.
“Anh Lục!”
Trong tích tắc, tôi phản ứng theo bản năng kéo Lục Dịch Chi lại.
Khay rơi xuống đất, vang lên một tiếng chói tai.
Trận hỗn loạn kết thúc rất nhanh.
Một nửa cà phê nóng hổi hắt vào vạt áo Lục Dịch Chi, nửa còn lại đổ hết lên mu bàn tay Chu Kinh Hòa.
Ngay lập tức, vùng da trắng bệch đỏ ửng lên một mảng lớn.
Nhân viên vội khăn tay, thư ký của Chu Kinh Hòa nghe tiếng động liền lao vào .
Khung cảnh trở nên ồn ào và rối loạn.
Tôi đứng ngây người.
Rất lâu sau mới như bừng tỉnh, quay sang nhìn Chu Kinh Hòa—
Anh đang khóc.
19
Khuôn không có biểu cảm gì, nhưng nước mắt lại rơi không kiểm soát.
Xuất hiện trên gương của một người đàn ông trưởng thành như Chu Kinh Hòa, lại mang một cảm giác kỳ lạ không sao nói rõ.
“…Mẹ kiếp.” Lục Dịch Chi thì thầm,
“Anh đụng ma rồi à?”
“Tôi có hộp y tế ở chỗ trợ .” Tôi quay sang dặn thư ký, rồi kéo cánh tay không bị bỏng của Chu Kinh Hòa vào nhà vệ sinh.
Tiếng nước xối xả lấp đi sự im .
Tôi giữ tay anh dưới vòi nước lạnh, xả đều.
Nước mắt rơi xuống đá cẩm thạch của bàn rửa tay, tôi nhẹ nhàng lau đi.
“Chu Kinh Hòa, đừng khóc .”
Anh ngơ ngác tay lên chạm vào má.
Đôi mắt đỏ hoe của anh và tôi chạm nhau qua gương.
Anh khẽ hỏi, lạc đi:
“Anh đang khóc sao?”
Chu Kinh Hòa lấy tay che mắt.
Gân xanh nổi đầy cổ và mu bàn tay, lồng ngực phập phồng.
anh nghẹn lại:
“ hôm đó… em cũng thấy này sao?”
Tôi khựng lại.
Không biết vì sao, nỗi tủi thân dồn nén bấy lâu như trào dâng một lúc, nghẹn lên tận cổ và sống mũi.
Tôi chớp mắt tục, nhưng vẫn chẳng nhìn rõ được gì.
“Tranh Tranh.” Chu Kinh Hòa nức nở hỏi:
“Hôm đó anh cứu Thẩm Văn Thư… em có đau đến mức như anh bây giờ không?”
Nước mắt to như hạt đậu từ mắt anh rơi xuống bàn.
Cảm xúc lệch pha, sai nhịp trong suốt một năm qua, đến lúc này đồng loạt phản đòn, cuốn lấy tôi và anh như một cơn lốc.
“Xin lỗi.” Chu Kinh Hòa thô lỗ lau nước mắt.
Đến nhìn tôi anh cũng không dám, cúi đầu như thể không chịu nổi.
anh bị bàn tay che lại, ẩn ẩn vang lên:
“Xin lỗi…”
Lúc này đây—
Chu Kinh Hòa, cũng hiểu.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tiếng khóc của người đàn ông khàn đặc, thê lương và thảm hại.
Tôi lẽ rời khỏi nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đóng lại.
Lục Dịch Chi đứng ngoài ban công hút thuốc.
Bầu trời sau lớp kính chất đầy mây chì nặng nề.
Trận tuyết nào đó của mùa đông năm nay lại đầu rơi.
Anh tôi một điếu thuốc, tôi lẽ nhận lấy.
Hút được một nửa, tôi đột nhiên nói:
“Anh Lục, cái gọi là ‘bài học cuộc đời’ mà anh từng nói…
…em nghĩ, em hiểu rồi.”
Tuyết rơi trắng xóa, giới như bị bao trùm bởi một màu trắng tĩnh .
Tiếng khóc của Chu Kinh Hòa nơi nhà vệ sinh còn văng vẳng xa xăm.
Bão tuyết đã đến.
20
Chu Kinh Hòa cũng ký vào đơn ly —khi xuân đến.
Khi đó, tôi đang quay phim ở vùng Tây Bắc, điều kiện thực sự rất khắc nghiệt.
bộ phim mình tôi gánh vai chính, mỗi quay xong là kiệt sức nằm vật ngủ.
Chu Kinh Hòa có một dự án lớn cần thường trú bên Thụy Sĩ.
Ba trước khi anh đi, giữa đêm, anh gửi tin nhắn cho tôi: hỏi tôi có thể gặp một không.
Tôi nhìn thấy tin nhắn là vào thứ tư.
Khi đó, đoàn phim đang di chuyển sang điểm quay mới.
Tôi ngồi trên mui xe dưới bầu trời sao lấp lánh, tín hiệu yếu ớt mới được.
Tôi hơi ngại, vội vàng xin lỗi, bảo đang bận quay, rồi suy nghĩ vài giây, gửi kèm vị trí định vị cho anh.
Sau đó… thêm hai biểu cảm “ tay”.
Nhìn vào, giống như đang nhắn cho đối tác làm ăn.
Tôi bỗng phì cười.
Lục Dịch Chi bước , gắt lên:
“Đêm hôm khuya khoắt cười kiểu gì hả? Phát rồ à?”
Tôi quấn chặt chăn, lắc lư đáp:
“Em vui mà.”
Lục Dịch Chi cầm theo một chiếc máy tính bảng:
“Đối chiếu lại lịch trình đi, em sắp rời đoàn rồi. Mấy show mại, anh sắp xếp cho kín mít luôn.”
Năm đó, sự nghiệp của tôi như diều gặp gió.
Lịch làm việc dày đặc đến mức giấc ngủ cũng là một thứ xa xỉ.
Lưu lượng, độ hot đều tăng vọt— theo đó là vô số nghi ngờ.
Có lẽ vì vận may, tôi tục bỏ lỡ các giải thưởng lớn.
Lục Dịch Chi thì nhìn rất thoáng:
“Muốn cá thì đừng gấu. Đã có lưu lượng thì cứ tùy duyên với giải thưởng.”
Tôi vừa đọc kịch bản, vừa thở dài:
“Nhưng em thật sự muốn có mà.”
Lục Dịch Chi cho tôi một cuốn kịch bản:
“Lưu Bán Sơn trở lại rồi. này không dùng gương mới , em xem có muốn tranh thủ không?”
Trên bìa là bốn chữ: “Bão Tuyết Đã Đến”
Tôi khẽ cười:
“Em nhất định có vai này.”
《Bão Tuyết Đã Đến》 mất nửa năm để casting và chuẩn bị tiền kỳ.
Rồi lại mất thêm nửa năm để quay.
Quá trình gian nan, trước khi phát sóng còn tục bị trì hoãn vì kiểm duyệt.
Năm thứ tư sau khi tái xuất, tôi bước vào tuổi ba mươi.
Sự nghiệp đã gần chạm đỉnh.
thiếu một thứ—một giải thưởng lớn mang tính công nhận chuyên môn.
Lại là một mùa đông .
Sáng thứ hai sau đợt tuyết lớn ở Giang Thành, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Dịch Chi.
Người bạn thân bao năm đầu tiên phấn khích đến , gần như hét trong điện thoại:
“《Bão Tuyết Đã Đến》được chọn rồi!”
Tôi ngơ ngác, kịp phản ứng.
Lục Dịch Chi bật cười:
“Bạch Tranh, em sắp thành Ảnh hậu rồi!”
21
Nhiều năm sau ly , tôi lại gặp Chu Kinh Hòa—tại lễ trao giải điện ảnh.
《Bão Tuyết Đã Đến》, bộ phim bị đè suốt ba năm, thắng lớn: đoạt trọn ba giải thưởng hàng đầu trong nước, đồng thời giành giải nhất tại hoan phim quốc tế.
Danh tiếng vang dội, các hiệu cấp đổ xô đến.
Bao gồm hợp đồng đại diện từ hãng xe thuộc tập đoàn Viễn Trình—của Chu thị.
Những năm qua, sự nghiệp của Chu Kinh Hòa thừa thắng xông lên, hưởng lợi từ chính sách hỗ trợ năng lượng mới.
hiệu của anh vốn quá cấp, từng cân nhắc hợp tác đại diện mại.
Việc chủ động lời mời này—là một vụ đôi bên có lợi.
Là nhà tài trợ và đơn vị đại diện hiệu, tại lễ trao giải điện ảnh lớn nhất quốc nội, Chu Kinh Hòa xuất hiện theo lời mời.
Trên mạng, dư luận lại rộ lên.
Năm xưa tôi vì anh mà rút lui khỏi giới, một năm sau ly tái xuất, giữa tôi và anh—chuyện tình cảm luôn là đề tài bàn tán không dứt.
Nhưng tất những điều đó… không còn quan đến tôi .
Trong hóa trang, khi đang chỉnh lại lễ phục, tôi bỗng cảm thấy một sự hồi hộp khó tả.
《Bão Tuyết Đã Đến》 là bộ phim tôi đã dốc cạn tâm huyết.
Tôi muốn nó mang đến cho mình một sự viên mãn trọn vẹn.
Nhiều năm sau đó, tôi vẫn không thể quên được đêm ấy.
Khi MC mở phong bì và đọc tên tôi, khán nổ tung trong tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tôi như đang mơ.
Tôi đứng dậy, từng cái tay đều rõ ràng như trong phim.
Khi đứng trên sân khấu nhận giải, ánh đèn sáng nhất rọi thẳng phía tôi.
Trong một khoảnh khắc lấp lánh ấy, tôi và Chu Kinh Hòa—đã có một cái nhìn lướt qua.
Trong mắt anh, có nụ cười.
Cũng có ánh lệ mơ hồ.
Tôi mỉm cười, tao nhã gật đầu chào anh.
Sau khi nói lời cảm ơn, tôi dừng lại vài giây, hít sâu một hơi.
Rồi giơ chiếc cúp, giữa muôn ánh sao lấp lánh, tôi cười nói:
“Tôi là Bạch Tranh.”
“Tôi muốn giống như cánh diều—mãi mãi bay , không bao giờ quay đầu lại.”
(Toàn văn kết thúc)