Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Thành thân bốn năm, Kỷ Tu ở trang viên nuôi một ngoại thất.

Ta thản nhiên đề nghị hòa ly.

Hắn sửng sốt, sau đó giận dữ.

“Ta nể tình phu thê, chưa từng đưa nàng ấy vào phủ, đều là nữ nhân, cớ gì ngươi lại hẹp hòi như thế? Ôn gia đã suy bại từ lâu, người nên hiểu thân biết phận. Ngươi còn tưởng mình là danh môn quý nữ được người người ngưỡng vọng năm xưa sao?”

Dứt lời, hắn cười lạnh rời đi.

Từ đó dọn hẳn đến trang viên, cùng nàng ta ra vào công khai, rình rang chuẩn bị nghi lễ bình thê, lại còn lớn tiếng khoác lác giữa cuộc vui:

“Đến lúc đó, bát trà bình thê kia, nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.”

Chúng nhân đều nhìn ta như trò cười.

Ta chẳng hề để tâm, chỉ vùi đầu xử lý thu xếp những việc cuối cùng.

Bởi vì… không lâu trước, thư từ Kiềm Châu đã đến.

Phụ thân và huynh trưởng được rửa oan, chẳng bao lâu nữa sẽ hồi kinh, đích thân được Hoàng thượng triệu phong ban thưởng.

1

Ta ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, chép lại Tâm Kinh, thì rèm nỉ bị vén lên, Kỷ Tu mang theo một luồng khí lạnh bước vào phòng.

Hắn rụt cổ, xoa tay đi đến trước lò sưởi, vừa giơ tay hong lửa, vừa nhe răng trợn mắt:

“Cái thời tiết chế//t tiệ/t này, lạnh muốn cắt da cắt thịt!”

Ta buông bút, đứng dậy bước tới, giúp hắn cởi chiếc áo choàng lông chồn còn ẩm.

Kỷ Tu liếc nhìn bàn sách, khóe mắt lộ vẻ khinh miệt:

“Lại chép mấy thứ kinh kệ vô dụng đó?”

Ta đưa áo cho tỳ nữ Liên Hoa, dịu giọng giải thích:

“Tháng sau phu nhân Thị lang Trần mở tiệc, bà ấy vốn yêu thích nữ quyến tự tay chép kinh—”

“Đủ rồi.”

Kỷ Tu kéo nhẹ khóe môi, hờ hững ngắt lời:

“Mấy trò phù phiếm trong hậu viện, nghe đến là nhức đầu.”

Hắn nhấp hai ngụm trà nóng, rồi từ trong áo lót lấy ra một hộp gỗ dài mạ vàng.

“Chuyện trong phủ đều nhờ nàng vất vả quán xuyến. Hôm nay ta tới Trân Bảo Trai, chọn được cây trâm ngọc trắng này, nghe nói gần đây nữ quyến trong kinh thành đều chuộng kiểu này.”

Ta nhận lấy nhưng không mở, chỉ đặt lên bàn.

“Nàng không thử cài lên xem sao?”

Hắn thoáng ngạc nhiên.

Ba năm đầu sau khi thành thân, Kỷ Tu thi thoảng vẫn đưa ta trâm vòng, châu ngọc, ta cũng chưa từng trái ý, luôn tỏ ra vui mừng cảm tạ.

Chỉ là năm qua, hắn không còn tâm trí đó nữa.

Ta cũng không còn.

Lúc này, hắn hơi ngẫm nghĩ, rồi bật cười:

“Chẳng lẽ phu nhân còn giận ta chuyện đã quên sinh thần tháng trước?”

Mùng bảy tháng trước là sinh thần ta.

Hắn đến tận giờ Hợi mới về phủ, được quản gia nhắc mới nhớ ra ngày gì. Khi đến nội viện, ta đã sớm đi nghỉ.

Hôm sau hắn lại phải đi công vụ xa, mãi đến hôm qua mới trở về kinh.

Ta khẽ lắc đầu, dịu dàng cất lời:

“Phu quân, thiếp có chuyện muốn thưa cùng.”

Kỷ Tu nhíu mày, như đã đoán được điều gì, đặt chén trà xuống, giọng nói mang theo vài phần nhẫn nại:

“Nếu là vì chuyện Kiềm Châu, nàng thực chẳng cần mở miệng. Năm đó ta trái lệnh phụ thân cưới nàng vào phủ, giữ nàng lại kinh thành, tránh cảnh bị giáng chức lưu đày, ấy là tận tâm tận nghĩa.”

“Thanh Hằng à, nàng sống nơi khuê phòng an nhàn, thưởng tuyết uống trà, đâu thấu được cục diện rối ren ngoài triều đình, nỗi gian nan của vi phu…”

Ta lặng lẽ chờ hắn nói xong.

Không tùy tiện ngắt lời người khác là lễ nghi mà nữ nhi họ Ôn từ nhỏ đã học.

“Chuyện này chẳng liên can đến Ôn gia, mà là giữa ta và chàng.”

Ta đưa tờ giấy trong tay sang cho hắn.

Nghe thế, sắc mặt hắn dịu lại phần nào, cúi đầu liếc nhìn, còn khẽ bật cười:

“Nàng thì có thể có chuyện gì, nói đến nghiêm trang thế này—”

Câu nói bỗng nghẹn lại.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, ngẩng lên nhìn ta, lộ rõ vẻ kinh ngạc khó tin:

“Hòa ly thư?”

Ta gật đầu, nhẹ giọng xác nhận:

“Đúng vậy, là hòa ly thư.”

2

Cả kinh thành đều biết, thiếu khanh họ Kỷ đối xử với thê tử, quả là vô cùng tốt đẹp.

Bốn năm trước, khi đại tộc họ Ôn – danh môn ba đời vinh hiển – bị biếm trích đến đất Kiềm, ai nấy đều tránh như rắn rết. Chỉ có Kỷ Tu, không màng liên lụy quan lộ, đích thân mang sính lễ trọng hậu cầu hôn trưởng nữ Ôn thị – Ôn Thanh Hằng.

Nghe nói, Kỷ ngự sử vì chuyện ấy mà dùng roi đánh con trai suốt nửa canh giờ, cũng không lay chuyển được ý định của hắn.

Ta, vốn là tiểu thư khuê các sinh ra trong cảnh chuông ngọc mâm vàng, là bậc khuê nữ khuôn phép, đoan trang hiền hòa bậc nhất kinh thành. Nếu không vì biến cố gia môn, cho dù không sánh bằng tỷ tỷ tiến cung làm phi, thì cũng xứng đáng làm mệnh phụ nơi phủ tôn thân hay trọng thần nhất phẩm.

Kỷ Tu xuất thân thám hoa, nhậm chức thiếu khanh Thái Thường Tự, phẩm cấp chánh ngũ phẩm. Nhưng vào thời điểm ấy, hắn chịu cưới ta, chẳng khác nào kéo ta ra khỏi biển lửa, trong mắt mọi người, ấy đã là đại ân không gì sánh được.

Vì thế, danh tiếng hắn trọng tình trọng nghĩa lan truyền khắp kinh thành.

Sau khi thành thân, phu thê hòa hợp, ân ái có thừa, thiên hạ đều ca tụng là giai thoại.

Năm thứ nhất, trong một buổi yến tiệc, thiên kim nhà Thượng thư Cao thị lỡ lời bất kính với ta, hắn lập tức nổi giận, đứng dậy mắng thẳng, khiến nàng ta bẽ mặt bỏ tiệc trong nhục nhã.

Năm thứ hai, để chuẩn bị quà sinh thần khiến ta hài lòng, hắn bái nghệ nhân làm thầy, mất bao ngày đêm, đích thân khắc cho ta một chiếc vòng tay ngọc trắng hình hoa khai song đóa.

Năm thứ ba, trước Tết Nguyên Tiêu, ta chẳng may trẹo chân, hắn cõng ta đi hết một con phố dài, cùng ta ngắm hoa đăng, ăn điểm tâm đường phố, khiến người người hâm mộ không thôi.

Năm thứ tư, hắn nuôi một người thiếp ở trang viên phía tây thành.

Người thiếp ấy họ Thẩm, tên Tri Cẩn.

Lần đầu ta gặp nàng ta, là trong yến tiệc phủ Đại học sĩ họ Ngô.

Vùng Triều ta phong tục thoáng đãng, quan lại thường tổ chức tiệc tùng, có lúc ngâm thơ đối đáp, có khi bày ca múa đàn tranh. Hôm ấy, một nữ tử độc tấu giữa tiệc, phong thái xuất chúng, kinh diễm cả sảnh đường. Sau lại cùng mấy vị công tử biện luận đối thơ, dáng vẻ hào sảng, văn tài không tầm thường.

Tiểu thư Ngô phủ – vốn giao hảo với ta – dùng quạt tròn che mặt, ghé tai hỏi nhỏ:

“Ngươi biết nàng ta là ai không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương