Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
“Chuyện quan trọng mà dạo này em bận là gì vậy?”
Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu, bên kia đã rep lại gần như nga y lập tứ c.
Biểu cả m ch ú chó sói nghiêng đầ u hiện lên trên màn hình, như đang nghiêng đầ u nhìn tôi.
“Chị đang tr a hỏi em đó hả?”
“Chị ơi ~”
…
Tôi tắt màn hình đi ện thoại, cả m thấy mình đúng là rảnh quá si nh chuyện mới đi hỏi Thẩm Vũ Tinh mấ y câu như vậy.
Huống hồ gì, cậu ta sao có thể li ên quan đến mấ y thiên tài kia được.
Chưa nói đến thành tích, th ời gian học còn chẳng kh ớp.
Cậu ta vẫn còn đang học lớp 12 mà.
Mỗi lần cậu ta mang bài thi về, bảng xếp hạng gi áo viên gửi,hay lúc mẹ cậu ta thở dài thườn thượt vì lo cậu học ké m,đều không thể là giả được.
“Nhất định phải nhờ cô Tây dạy thêm cho A Tinh nhé.”
“A Tinh nghe lời cô lắm! Có cô Tây rồi, lần này A Tinh nhất định sẽ đỗ đại học!”
Lẽ nào… cả mẹ cậu ta cũng thông đồng lừ a tôi á?
… Không thể nào đâu, chắc chắn không.
Cô Sun là người nhẹ nhàng, đàng hoàng như vậy, làm gì có chuyện rảnh rỗi dựng nguyên cái kịch bản này được.
14
Chớp mắ t đã đến ngày tiếp đoàn chuyên gia.
Thực ra nói là “ra mặ t”, chứ tôi chỉ đi theo sau mấ y đồng nghiệp, làm ch út việc vặt.
Tôi th ật sự không giỏi giao tiếp. Nói th ật thì — tính tôi cũng khá hướng nội.
Tôi là kiểu người chỉ mong được nhốt trong ph òng lab cả đời để ng hiên cứ u số liệu.
Gi áo sư Liêu Vũ Si nh, người hướng dẫn của đồng nghiệp tôi,
là một trong những nhà ng hiên cứ u đi đầ u trong lĩnh vực năng lượng mới — cụ thể là quang xúc tác — ở trong nư ớc.
Nhóm mà ông ấy dẫn dắt cũng toàn những nhân tài tinh an h, được xem là trụ cột tương lai của ng ành.
Tôi bị đẩy về hàng cuối,đến cả mặ t mũ i của mấ y người đó cũng chẳng thấy rõ.
Cho đến khi nghe thấy mấ y nữ đồng nghiệp phía trước thì thầm tám chuyện.
“Ui, đẹp tr ai quá đi mấ t.”
“Trời ơi, nhìn kiểu lạnh lù ng, người lạ miễn tiếp kìa.”
“Kiểu lạnh lù ng thế mới cuốn, tôi mê luôn.”
Chỉ nghe mấ y lời bà n tán đó,
tôi đã đo án ra họ đang nói về ai rồi — cái người thiên tài đầy màu sắc huyền thoại ấy.
Nhưng th ật sự, tôi không thích thiên tài.
Nhất là loại thiên tài được ôn g trời thiên vị, cái gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Tôi đút ta y vào túi áo, lùi lại một ch út.
Rồi ngẩng đầ u lên — nhìn thấy một vạt áo blouse trắng.
Và nga y lập tứ c đứng sững tại chỗ.
Từ xa, qua cả lớp kính ph òng thí nghiệm,ánh mắ t tôi dừng lại ở nhóm người phía trước.
Hay đúng hơn — là người đang đứng giữa nhóm ấy.
Ta y cậu ta đút trong túi, ánh mắ t hoa đào xinh đẹp hơi cụp xuống, dửng dưng như chẳng quan tâm điều gì.
Cậu ta — được bao quan h như sao vây tră ng, được chính gi áo sư yêu quý nâng niu.
Cái người mà ba ngày trước còn bám lấy tôi, lười biếng hỏi những câu Toán cấp ba cơ bản nhất:
“Thầy ơi, bài này khó quá à…”
“Thầy dạy lại em đi mà, được không?”
…
15
Tôi bắ t đầ u nghi ngờ mình đang bị thế giới tr êu đùa một cách tà n nhẫn.
Ta y cứ đặt trên khun g chat, gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.
Cuối cùng chỉ gửi đi ba chữ:
“Em đang đâu?”
Tôi đút ta y vào túi áo blouse trắng,vẫn đứng đó, xuyên qua lớp kính, chậm rãi nhìn về phía cậu ta.
Trong mắ t người khác, cậu ta là kiểu không hay cười, luôn đi cuối hàng.
Hàng mi dài khẽ rũ, để lại một vệt bóng nơi hốc mắ t.
Chính vì dáng vẻ hờ hững đó, gương mặ t kia lại càng nổi bật giữa đám đông.
Huống hồ, theo những gì tôi tạm th ời biết được —so với lý lịch “hàng kh ủng”, nhan sắc lại là thứ ít ấn tư ợng nhất ở cậu ta.
Vậy mà cậu ta… giấu tôi lâu đến vậy.
Tôi siết chặt đi ện thoại, chờ cậu ta trả lời.
Thấy cậu ta chậm rãi rút đi ện thoại từ túi ra,cúi đầ u nhìn màn hình, muốn gõ gì đó nhưng lại chợt khựng lại.
…
Không hổ là một thiên tài.
Chỉ mấ t chưa đến vài giây, cậu ta đã ngẩng đầ u lên.
Nhìn quan h một vòng — rồi ánh mắ t không thể tr ánh khỏi mà chạm thẳng vào tôi.
“…”
Đôi mắ t rất đẹp ấy, ban đầ u hiện lên một tầng sáng rực rỡ như sắc xuân bất chợt.
Tựa như ngạc nhiên, vui mừng vì bất ngờ nhìn thấy tôi.
Rồi nga y lập tứ c đông cứng lại.
Cậu ta nhận ra — đây là đâu, và lúc này là lúc nào.
Một nơi và th ời điểm mà cậu ta không nên xu ất hiện.
…
“Này, hình như cậu đẹp tr ai đó đang nhìn chị đấy.”
Đồng nghiệp đụng nhẹ vào vai tôi, tò mò hỏi.
Tôi ho ảng hốt quay mặ t đi.
“Không phải.”
16
“Chị ơi, nếu em giải thích, chị có chịu nghe không?”
Ph òng trà nhỏ ở tầng một công ty.
Ánh nắng không xuyên qua nổi tấm rèm cản sáng, kh iến sắc mặ t tôi càng thêm u tối.
Chỗ này chỉ có tôi và cậu ấy.
Sau khi tham quan xong, cậu ta đã cố tình chặn tôi lại ở đây.
“Em… em không biết hôm nay chị cũng đến tham dự buổi này.”
“Nếu tôi không đến, thì em định cứ tiếp tục lừ a dố i mãi à?”
Tôi đột ngột ngẩng đầ u, ánh mắ t gi ận dữ nhìn thẳng vào cậu ta.
Cậu ta khựng lại một ch út, đồng tử phản chiếu nền đá cẩm thạch xám nhạt.
“Vậy nghĩa là — chuyện học lại ba năm là giả?”
“Nga y từ năm đầ u ti ên em đã đậu đại học rồi?”
“Những bài kiểm tra, bảng điểm, bảng xếp hạng mà tôi từng thấy, tất cả đều là em tự viết, tự chỉnh sửa cho giống th ật?”
“Bởi vì tôi chỉ là gia sư, tôi đâu thể nắm được thông tin th ật sự của em.”
“Em đã lừ a tôi suốt ba năm, chỉ có mình tôi ngốc nghếch lo lắng vì thành tích của em.”
“Trong khi thực tế, em đã là thiên tài được các trường top đầ u tran h giành từ lâu rồi đúng không?”
Tôi hít mũ i, mắ t đỏ hoe nhìn cậu ta, ng hẹn ngào hỏi:
“Trò lừ a người như vậy vui lắm hả, Thẩm Vũ Tinh?”
Không hiểu vì sao, trong lò ng tôi như có cơn sóng lớn đang dội ngược lại.
Rõ ràng tôi nên bì nh tĩnh mà hỏi rõ lý do, đừng để cả m xúc lấn át.
Thế mà, tôi lại tứ c đến mức không ki ểm soát nổi.
“Em đã định… định sẽ nói rõ ràng với chị.”
Cậu ta cúi đầ u, ng ón ta y vô thức siết chặt chiếc cốc giấy trong ta y.
Dưới lớp áo blouse trắng, kh ớp ng ón ta y siết đến mức tái cả đi.
“Gần đây em luôn nghĩ đến việc nói th ật với chị. Nếu không thì cũng chẳng đăng ký tham gia buổi này đâu. Tham gia chắc chắn sẽ chạm mặ t chị.”
“Em đã định tìm một th ời điểm thích hợp để nói với chị đàng hoàng.”
“Nhưng em không ngờ… chị cũng sẽ ở đây hôm nay.”
“Tự mình nói ra và bị người khác ph át hiện… là hai cả m giác rất khác nhau.”
“Xin lỗi… vì để chị biết mọi chuyện theo cách này.”
“…”
“Xin lỗi, hành độ ng của em rất đi ên rồ, cũng th ật đá ng khinh.”
…
Khi ấy tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa th ật sự trong câu xin lỗi đó.
Chỉ biết là, cái cả m giác đa u đớn khi bị người mình tin tưởng lừ a dố i, một lần nữa nhấn chìm tôi.
Tôi chưa bao giờ thích thiên tài.
Mà cái kiểu thiên tài cố tình giả ngốc, lại càng kh iến tôi tứ c đi ên.
Tôi lùi lại một bước, giữ kh oảng cách an toàn.
Nhìn thẳng vào mắ t cậu ta:
“Nếu đã vậy rồi…”
“Thì cũng đâu cần học thêm nữa. Mấ y đề toán đó, em nhắm mắ t chắc cũng làm được.”
“Tôi không cần phải dạy đại thiếu gia nhà họ Thẩm nữa đâu.”
Tôi nghe thấy cậu ta khẽ thở dài một tiếng.
“Xin lỗi.”
Còn tôi… lúng túng mà đẩy cậu ta ra.
17
“Ch úng ta… không thể quay lại như trước được nữa sao?”
Một tin nhắn.
Kèm theo là sticker con chó nhỏ đá ng th ương đang nằm kh óc.
Chiêu này đúng là sở trường của cậu ta.
Tôi làm ngơ, nhưng trong ti m vẫn nhói lên một cái đa u th ật rõ.
Dự án hợp tác với đội ng hiên cứ u từ trường đại học đang bước vào giai đoạn làm quen.
Vì là kỹ thuật viên, nên dù không muốn, tôi vẫn phải tiếp xúc với cậu ta.
Đa số si nh viên vẫn còn ở giai đoạn lý thu yết là chính, kinh nghiệm thực hành không nhiều bằng ch úng tôi.
Nhưng Thẩm Vũ Tinh học cực nhan h.
Th ật ra nga y từ đầ u, tôi đã nên nhận ra cậu ấy là người rất rất thông minh.
Người giỏi thì thường bị giao nhiều việc hơn.
Dù chỉ là si nh viên đại học, cậu ta đã được tham gia vào những phần ng hiên cứ u cốt lõi của dự án. B/ap cai/ d/ang ye/u
Chỉ là chiều nay, không hiểu sao cậu ta lại không thể làm chủ được cách vận hành một thiết bị.
Kết quả là dữ liệu đo đạc cũng lệch hết, rối tun g rối mù.
“Thẩm kỹ sư, chỉ vì một mình em mà cả nhóm mấ t nguyên một ngày tiến độ đấy.”
Tôi nhíu mà y, đứng sau lưng cậu ta.
“Ai cũng có việc phải làm, đâu rảnh để chỉ đi chỉ lại cách dùng thiết bị cho em mãi như vậy.”
Những gì tôi nói không sa i.
Hôm nay bi ểu hiện của cậu ta quá bấ t thường, không giống mọi ngày ch út nào.
Tôi cũng vừa mới mở lời nói nhiều với cậu ta thế này sau một th ời gian dài.
Nếu không vì tình huống bắ t buộc, tôi th ật sự không muốn phải đứng cùng cậu ta trước mặ t người khác thêm lần nào.
Nga y sau đó, tôi bị một đồng nghiệp kéo sang một bên.
“Nè nè, chị còn trách người ta nữa chứ.”
“Chị không biết cậu ta là ai à? Thiếu gia nhà họ Lộ, con tr ai tập đoàn Lộ Khoa đó!”
“Chính là con ông chủ lớn đấy! Chị mắ ng cậu ta kiểu đó sao mà chịu nổi?”
“Người ta còn là đứa tr ẻ vừa hai mươi mấ y tu ổi thôi mà…”
Tôi cụp mắ t xuống.
“Làm sa i thì phải sửa.”
Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắ t không mấ y đồng tình.
“Nhưng… đó đâu giống phong cách của chị đâu, Tiểu Vũ.”
“Nga y cả hai thực tập si nh tháng trước làm gì cũng không xong, chị còn chẳng mắ ng gắt như vậy mà.”
Tôi khựng lại.
Qua lớp kính, tôi thấy cậu th iếu niên đang đứng trước thiết bị, có vẻ bất lực.
Tôi biết… lò ng mình đang rối.
Giống như chiếc máy đo phổ huỳnh quang,
hễ gặp cậu ta là đường biểu đồ trong lò ng tôi lại nhảy lên lo ạn xạ.
“Có lẽ tại dạo này tâ m trạng tôi không tốt.”
Tôi để lại một câu rồi quay lưng bỏ đi, coi như cho mình một lý do để tr ốn tr ánh chính đá ng.
Chương 5
18
Ăn tối xong, ánh hoàng hôn chậm rãi lùi dần sau những tò a nhà trong thành phố.
Người trong ph òng thí nghiệm cũng gần như đã về hết, ai đi làm việc nấy.
Tôi theo thói quen quay lại lab một vòng trước khi về —Rồi ph át hiện vẫn còn người ở lại.
Cậu th iếu niên đang ngồi xổm trước cái thiết bị đã hà nh hạ cậu cả buổi chiều.
Ch ống cằm, ánh mắ t lặng lẽ rơi vào vòng sáng hắt ra từ màn hình thiết bị.
“Dữ liệu vẫn chưa đúng à?”
Tôi bước tới, đứng bên cạnh cậu ta.
Cậu quay sang nhìn tôi, khẽ “ừ” một tiếng.
Ánh mắ t rất chăm ch ú, lại cẩn th ận lần nữa điều chỉnh thiết bị.
“Hết giờ rồi.”
“Về nghỉ đi.”
Tôi nói bằng giọng nhàn nhạt, như một lời nhắc.
“Về bây giờ thì dữ liệu của em sẽ lệch nguyên một kh oảng đó, chị biết không?”
Cậu quay người lại hỏi tôi.
Đối mặ t với ánh mắ t hoa đào dịu dàng ấy, tôi gi ật mình như bị đi ện gi ật, vội vàng tr ánh đi.
“Vậy em định làm sao?”
“Nếu một lần không được…”
“Thì làm lần hai thôi.”
Tôi th ật sự chưa từng nghĩ rằng… một thiên tài cũng có thể th ất bại.
Nhưng ánh mắ t cậu ta vẫn bì nh tĩnh, nghiêm túc, như thể đã sẵn sàng để làm lại th ật.
Tôi khẽ thở dài.
Đi tới bên cạnh cậu ấy, bắ t đầ u chỉ dẫn từng bước.
“Vấn đề có thể nằm ở đây… em xem thử làm thế này có ổn hơn không.”
Cùng nhau ng hiên cứ u một thứ, th ời gian trôi qua rất nhan h.
Khi thiết bị bắ t đầ u hoạt độ ng trơn tru, tôi ngẩng đầ u nhìn ra ngoài, thì cả thành phố đã bị màn đêm bao phủ.
Mà mới chỉ là chiết tách được một nửa.
Tiếp theo là kh oảng th ời gian dài chờ đợi — nhìn dòng dun g dị ch nhỏ xuống từng giọt là biết, đêm nay chắc chắn không về nhà được rồi.
Tră ng lư ỡi liềm lặng lẽ trôi trong bầ u trời đêm.
Tôi lấy ra “bộ ba bảo bối” chuyên dùng ở ph òng thí nghiệm: bịt mắ t, gối mini và chăn mỏng.
Cậu th iếu niên nhướng mà y khi thấy tôi chuẩn bị đâu ra đấy.
“Thiếu gia có thể về trước đi mà.”
“Để tôi trông cũng được rồi.”
Tôi hoàn toàn hiểu — thiếu gia chắc chắn chưa từng chịu kh ổ thức đêm trông thí nghiệm bao giờ.
Vì vậy mới lên tiếng đề nghị rất thành ý.
Thế mà cậu ta lại đẩy ghế đến sát bên cạnh tôi.
Nói bằng một giọng rất nhẹ, nhưng mang theo ch út ng ậm ngùi:”Chị ơi, đã có ai từng nói với chị chưa?””Chị th ật sự… rất dịu dàng.”
Tôi nhìn lê n ánh đèn huỳnh quang sáng trưng trong ph òng lab.
Trong đầ u không biết đang nghĩ gì.”Có thể là vậy.””Chị th ật sự… là người tốt.”
Rồi tôi nghe thấy cậu ấy nói:”Em th ật sự rất thích chị.”
“…”
Lại là một lời tỏ tình bất ngờ, lại quá mức thẳng thắn.
“Thích tôi mà lại đi lừ a tôi suốt bao lâu như thế hả?””Kiểu thích này… ai mà cần chứ.”
Tôi không biết mình có mang theo giọng gi ận dỗi trong câu đó không.
“Chị ơi.”
Trong màn đêm yên tĩnh, tôi nghe tiếng cậu ấy vang lên —từng lời như đang chậm rãi phác họ a, vừa nhẹ nhàng vừa mang theo ch út tự giễu.
“Nếu bạn tr ai chị không ph ản bội…”
“Dù em có giỏi hơn, tốt hơn, kh iến chị run g độ ng hơn…”
“Chị cũng sẽ không chọn em đúng không?”
“…” Tôi lặng người.
Trong đêm không có sao, cậu ấy lặng lẽ đậ p đổ cái tháp cả m xúc mà tôi từng dựng lên.
“Em đó…”
“Chỉ muốn ở bên chị thôi, chứ còn biết làm sao nữa.”
“Em tự nguyện, ngọt ngào gì cũng nuốt.”
“…”
19
Mùa xuân mang theo sự lặng lẽ rút đi,để đầ u hạ bắ t đầ u trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Khi dự án bước vào giai đoạn cuối, tiến độ bị siết chặt.
Vậy nên số người ngủ lại ph òng thí nghiệm cũng nhiều hơn hẳn, có người thức trắng hai đêm liền.
Đồng nghiệp bắ t đầ u rơi vào trạng th ái kh ủng ho ảng, than vãn như sắp phát đi ên:
“Ôi, th ật tuyệt vời làm sao~ Những ngày mấ t ngủ mà có thể dậy nga y lập tứ c để xem thí nghiệm chạy đến đâu rồi, đúng là tuyệt quá luôn~”
Trong trạng th ái nửa tỉnh nửa mơ, vừa mệ t mỏi vừa ph ấn kh ích, dự án cuối cùng cũng hoàn thành đúng hạn.
Khi gỡ bỏ được gánh nặng khỏi vai, cả nhóm hẹn nhau đến một nhà hàng gần công ty để ăn mừng.
Trên bầ u trời đêm, những ngôi sao lặng lẽ nhô lên.
Tôi đã quen với việc đi cuối đoàn, cũng quen với việc thu mình lại.
Cho đến khi ph át hiện… có người đang giẫm lên bóng mình.
Tôi ngẩng đầ u lên nhìn.
Làn gió không nóng lắm hất tun g tó c mái của cậu th iếu niên đi bên cạnh tôi.
Cậu ấy đút ta y trong túi, không nói gì,kh óa áo khoác cứ đong đưa qua lại, thỉnh tho ảng chạm nhẹ vào ta y áo tôi.
Mang theo một cả m giác tê tê như thể có đi ện chạy qua, đầy run g độ ng và ngứa ngáy không thể nói thành lời.
…
Ba tháng hợp tác đã kết th úc.
Đám si nh viên và đồng nghiệp cũng thân thiết với nhau hơn hẳn.
Vậy nên khi không khí trên bàn tiệc bắ t đầ u rôm rả, mọi người liền kéo nhau lại, hò hét đòi chơi mấ y trò “kích thích hơn một ch út”.
Tôi vốn không giỏi giao tiếp, cũng không thích mấ y hoạt độ ng đông người thế này.
Ngược lại, Thẩm Vũ Tinh như si nh ra đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Thích cậu ta… có vẻ là chuyện rất dễ xảy ra.
Bằng ch ứng là, sau mấ y vòng rư ợu, tôi đã thấy có không ít đồng nghiệp nữ liếc mắ t đưa tình với cậu ta.
…
Tôi cố gắng rút người lại, ngồi im một góc.
Nhưng vẫn bị gọi tên.
“Chị Tiểu Vũ ơi, chơi chun g nha!”
“Tôi chơi mấ y trò này dở lắm…”
Tôi khẽ từ ch ối, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Bị mấ y bạn si nh viên hoạt náo kéo thẳng lên sofa.
“Ôi trời, chị đừng nghiêm túc như lúc trong ph òng lab chứ!”
Rồi tôi bị đẩy ngồi xuống… nga y bên cạnh Thẩm Vũ Tinh.
Chiếc sofa hơi nhỏ, tôi cũng không hiểu vì sao lại bị sắp vào đúng chỗ này.
Chỉ biết rằng do không khí quá náo nhiệt,không gian của tôi dần bị thu hẹp lại,đến mức bị ép sát vào cậu ấy, đầ u gối gần như chạm nhau.
Dù tôi đã cố gắng khép ch ân lại,nhưng nhiệt độ từ người cậu ta vẫn truyền thẳng sang tôi, nóng hừng hực.
“Chị không thích chơi game ‘Vua ra lệnh’ à?”
Âm than h xun g quan h quá ồn ào,cậu ta gần như phải ghé sát, thì thầm nga y bên tai tôi.
Tôi nhìn cậu ấy — ánh mắ t nghiêm túc như đang th ật lò ng hỏi han.
Hàng mi dài tạo thành bóng đổ nhẹ nhàng trên gò má.
Cuối cùng, tôi khẽ lắc đầ u.
…
Và trò chơi bắ t đầ u.
Th ật ra chỉ là rút bài dựa vào vận may.
Người rút trú ng “qu ân ác qu ỷ” sẽ được chọn hai người bất kỳ, ra lệnh cho họ làm một việc hoặc trả lời một câu hỏi.
Ai không làm được hay không trả lời được thì phải uống rư ợu.
Mấ y vòng đầ u không khí khá thoải mái, câu hỏi chủ yếu là:
“Đang thích ai à?”
“Đã yêu mấ y người rồi?”
Tôi cũng may mắn chưa bị gọi đến lượt, chỉ ngồi nép trong góc lắng nghe mọi người cười đùa rôm rả.
“Ơ, để tôi hỏi câu ho t hơn nhé!”
“Số 3, trả lời đi — trong số những người khác giới có mặ t ở đây, ai kh iến bạn có thiện cả m nhiều nhất?”
Trong ph òng hầ u hết là bạn bè, đồng nghiệp.
Nếu moi ra được gì th ật thì đúng là “tin nóng” đấy.
Đúng lúc tôi còn đang hóng hớt chuyện người khác, liếc xuống lá bài trong ta y mình — số 3.
Tất cả ánh mắ t lập tứ c đổ dồn về phía tôi.
Tôi: “…”
Túm lấy ly rư ợu, ngửa cổ uống một ngụm.
Hai vòng sau cũng chưa tới lượt tôi.
Rồi đến vòng thứ ba — tôi được chọn cùng một nam đồng nghiệp… hôn nhau qua một tờ giấy.
Không cần nghĩ nhiều, tôi dứt khoát chọn uống.
Th ật ra tôi vốn ít đi tụ tập, tửu lượng cũng không cao.
Uống liền hai ly, bị bạn bè tr êu là “đi ăn ké rư ợu”.
Đầ u bắ t đầ u ch oáng váng.
Cho đến khi nghe tiếng rì rào bên tai, mọi sự ch ú ý lại tụ về chỗ tôi.
“Ơ kìa, Tiểu Tinh ơi, em rút trú ng lá bài ác qu ỷ rồi nè!”
Hình như đây là lần đầ u ti ên Thẩm Vũ Tinh rút được lá bài đặ c bi ệt.
Tôi thấy cậu ta lướt ng ón ta y dọc theo viền lá bài,khóe môi nhếch nhẹ, bật ra một tiếng cười khẽ.
“Vậy thì…”
“Số 4, bạn có thích số 5 dù chỉ một ch út không?”
Người rút bài sẽ không biết số thứ tự của các lá bài, kể cả lá bài của chính mình.
Tôi thấy có người thò ta y ra lậ t bài của cậu ta, tr êu chọc:
“Thẩm Vũ Tinh, em chính là số 5 đó! Em vừa tự hỏi chính mình kìa!”
Tôi cúi đầ u nhìn bài của mình.
Số 4.
“…”
Nói cậu ta không chơi gian, th ật sự tôi không tin nổi.
Mọi người bắ t đầ u nháo nhào đi tìm xem ai là số 4.
“Ủa lạ ghê, số 4 đâu rồi? Ma u nhận đi chứ?”
“Người được Tiểu Tinh thích á, nhận đi đâu có gì phải ngại!”
Tôi siết chặt lá bài trong ta y,nga y lúc bọn họ sắp tìm đến lượt tôi,một bà n ta y bất ngờ nắm lấy ta y tôi.
Đầ u ng ón ta y ấm áp, nhẹ nhàng vuốt lấy rồi khéo léo rút lá bài ra khỏi ta y tôi.
“À… chắc do em rút nhầm hai lá.”
Cậu th iếu niên cầm lá bài trong ta y, đôi mắ t vô tộ i chớp chớp:
“Em là cả số 4 lẫn số 5 luôn đó.”
“Ván này coi như bỏ đi nha?” Ba/p c/ai da.ng ye,u
Sau đó bị mọi người đè ra, ép uống một ly lớn.
Chương 6
20
Mặ t tôi đột nhiên nóng bừng.
Không khí xun g quan h cũng càng lúc càng náo nhiệt.
Tôi áp mu bà n ta y lên mặ t để kiểm tra nhiệt độ, rồi đứng dậy nói mình đi vệ si nh.
Trong nhà vệ si nh, tôi nhìn vào gương,hai má đã ửng đỏ rõ ràng.
“…”
Không biết là do rư ợu hay do chuyện gì khác, ti m tôi đậ p nhan h đến kỳ lạ.
Cả m giác hỗn lo ạn đó, như nhịp tr ống dồn dập đang đẩy tôi rời xa lý trí.
May mà nư ớc lạnh tạt lên mặ t giúp tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi lau mặ t, bước ra khỏi nhà vệ si nh —
thì chợt nghe thấy một giọng nói quen quen.
“Em đến tận Giang Thị tìm cô ấy, như vậy còn chưa đủ ch ân thành sao?”
“Vâng, là lỗi của em… em hứa sẽ không tái phạm nữa.”
“Kh ốn th ật… ai mà chưa từng sa i chứ…”
Lại nghe thấy giọng nói ấy, tôi như thoáng có cả m giác… như cách cả một đời.
Bước qua góc tường, quả nhiên thấy một người đà n ông mặc áo khoác denim, dựa lưng vào tường, đang gọi đi ện thoại.
Thấy tôi, an h ta cũng sững lại một hai giây, sau đó tắt máy, đút ta y vào túi, bước về phía tôi.
“Trông cũng chẳng gầy đi mấ y.”
Đó là câu đầ u ti ên an h ta nói khi gặp tôi lại.
… Tôi th ật sự không hiểu sao an h ta lại chắc mẩm rằng sau khi chia ta y, tôi sẽ phải gầy rộc đi.
“Trần Than h. Sao an h lại ở đây?”
Tôi gọi tên an h ta với gương mặ t lạnh tan h.
An h ta cúi người xuống, lười biếng.
“Tất nhiên là đến tìm em rồi — bà cô của tôi ơi.”
“Đi ện thoại gọi không được. Vẫn chưa chịu tha thứ cho an h à?”
“Trước ti ên gỡ an h ra khỏi dan h sách chặn đi?”
“…”
Công việc dạo này quá bận,đến mức tôi cũng quên mấ t mình đã chặn số an h ta vì không muốn nhận những cuộc gọi vô cớ.
“Ch úng ta đã kết th úc rồi.”
Tôi trả lời, định bước qua, nhưng lại bị an h ta chặn lại.
“Kết th úc gì cơ?”
An h ta nhíu mà y nhìn tôi.
Sau nửa năm — lại một lần nữa đối diện với gương mặ t ấy.
Th ật ra bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu:”Trần Than h, an h thay đổi rồi.”
Vì sao lại thay đổi, tôi không biết.
Nhưng hình ảnh Trần Than h trong ký ức tôi đã trở thành một cái xá c mục ruỗng, trôi dạt trên bờ ký ức mà tôi từng th ương nhớ.
“Con người ai mà chẳng thay đổi.”
Giọng an h ta dần trở nên lạnh lù ng.
“Chẳng lẽ vì an h thay đổi mà em không thể chấp nhận an h nữa?”
“An h thay đổi thành súc vật thì tôi cũng phải chấp nhận à?”
Vả lại, ai quy định người nhất định phải thay đổi chứ?
“An h là loại cặn bã, nên nghĩ ai cũng là cặn bã giống an h hả?”
“Th ật đạo đứ c quá ha.”
An h ta bật cười lạnh một tiếng,ép tôi dựa sát vào tường.
“Vậy thì sao?”
“Em buông nổi an h chắc?”
“Không ở bên an h thì em định yêu ai?”
“Trong thế giới của em còn ai nữa? Ngoài an h ra em còn có ai khác không?”
Áp lực đột ngột kh iến tôi cả m thấy nghẹt thở.
Tôi trừng mắ t nhìn an h ta — an h ta biết rõ tôi có phần “sạch sẽ” về ti nh th ần.
Tôi chỉ có thể yêu một người, mà khi đã yêu rồi… thì rất khó buông bỏ.
Cho nên an h ta mới chắc chắn như vậy. Rằng dù có sa i đến đâu, tôi cũng sẽ đứng yên tại chỗ chờ an h ta quay về.
Vì thế, an h ta mới dám ph ản bội, dám tán tỉnh người khác, và lạnh lù ng với tôi đến không còn giới hạn.
Nhưng mà…
Tôi còn chưa kịp phản bác,thì an h ta đã bị một cú đấm thẳng hất văng sang một bên.
“Chị ơi, đêm hôm th ật đúng là ng uy hiểm mà.”
“Chị xinh thế này, phải cẩn th ận mấ y tên biến th ái lảng vảng quan h đây đấy.”
Cậu th iếu niên nheo mắ t cười với tôi, khẽ xoay cổ ta y như đang khởi độ ng.
Trong mắ t cậu ta ánh lên tia sáng ng uy hiểm xen lẫn hưng phấn.
…Tôi có cả m giác cú đấm đó, cậu ta đã nhịn rất lâu rồi.
“M* kiếp, mà y là thằng nào?”
Trần Than h bị đấm cho một phát, đứng còn không vững.
“Chuyện giữa tao với bạn gá i tao, tới lượt mà y xen vô à—”Rồi lại bị túm cổ áo, ăn thêm một cú đấm nữa.
“M* nó, mà y…”
Trần Than h định đứng dậy phản đòn, nhưng lập tứ c bị cậu th iếu niên quét ch ân một phát, ngã sõng soài.
Không chịu nổi, hắn ta bắ t đầ u đổi chiến thuật:”Mà y coi chừng đấy, tao đi gi ám định th ương tậ t ki ện mà y ra tò a bây giờ…”
“Muốn ki ện thì cứ ki ện.”
Thiếu gia chỉnh lại cổ áo.
Cậu ta chưa bao giờ sợ mấ y chuyện này.
“Trần Than h, tôi không còn là bạn gá i an h nữa.”
Tôi đứng cạnh cậu ấy, dứt khoát tu yên bố.
“Đ* má…”
Trần Than h rủa một câu,rồi vì má u nóng dồn lên nã o mà gào lên:”Không còn là bạn gá i tao thì là bạn gá i thằng này à?!”
“Đúng vậy.”
Tôi đáp rất nhẹ nhàng, bình thản và tự nhiên.
Kh oảnh khắc đó không chỉ có Trần Than h sững sờ,nga y cả cậu th iếu niên đang nắm cổ áo hắn cũng cứng đờ người.
Cậu ta ngẩng phắt đầ u lên, trừng trừng nhìn tôi.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng khoác ta y lên vai cậu ấy.
Nhìn Trần Than h đang ngồi bẹp dưới đất, tự nhiên thấy giống như kiểu vai phản diện bị xử lý xong, người thắng trận là tôi vậy.
“Đúng vậy.”
“Bạn tr ai mới của tôi.”
Tôi dùng mu bà n ta y khẽ chạm vào gò má mịn màng của cậu ấy.
“Đẹp tr ai không nào?”
“…”
21
Ánh tră ng lặng lẽ trôi dưới tầng mây.
Từ nãy đến giờ, cậu th iếu niên đưa tôi về nhà vẫn không ngừng khúc kh ích cười bên cạnh.
“Em tính cười đến bao giờ nữa đây?”
Tôi đưa ta y đẩy tr án cậu ta ra.
“Em vui quá mà, chị ơi.”
Tôi biết chứ, biết là cậu ấy vui — đến mức đuôi mắ t cong vút như tră ng lư ỡi liềm rồi kia kìa.
Cậu ấy đúng là có hơi quá chén.
Cậu nắm lấy ta y tôi, hôn nhẹ vào lò ng cổ ta y.
“Em th ật sự rất thích chị.””Ước gì đây không phải là mơ.”
“…Đây vốn dĩ không phải là mơ mà.”
— Tôi đúng ra nên ngăn cậu ta từ sớm,
khi vừa quay lại ph òng tiệc, bị đồng nghiệp rót rư ợu mà cậu ta lại không từ ch ối ly nào.
“Không phải mơ đâu.”
Dưới ánh tră ng trong veo, cậu th iếu niên nheo mắ t nhìn tôi.
Tôi có cả m giác như cậu ta vừa mọc thêm đôi tai và chiếc đuôi cáo to tướng.”Nếu không phải mơ…”
“Thì sao em lại thành bạn tr ai của chị được chứ?”
Tấm bài đong đưa phía sau lưng cậu ấy.”Tấm bài đó đấy.”
Tôi bỗng nhiên muốn nghịch một ch út, khẽ ho nhẹ,
“Th ật ra lúc đó em cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời rồi.””Tiếc là an h lại giành mấ t nó.”
Cậu ấy chớp chớp mắ t nhìn tôi.”Thế câu trả lời là gì?”
Tôi giang hai ta y trước mặ t cậu ấy.”An h cư ớp đi rồi còn gì.””Đáp án… vô hiệu luôn rồi.”
Cậu ta nhìn tôi, bật cười.
Tră ng khu yết vắt vẻo trên cành cây.
Ánh sáng len qua tầng mây, rơi đúng vào trong mắ t cậu ấy.
Tôi khẽ khàng thì thầm với cậu ta:”Đáp án là… Tiểu Vũ đã run g độ ng vì Tiểu Tinh rồi.””Từ lâu rồi…”
Run g độ ng đến mức không thấy được điểm dừng nữa.
Ngoại truyện — Đóa tiểu vũ hoa gửi tặng vì sao
Ngày hôm sau si nh nh ật mười sáu tu ổi, Thẩm Vũ Tinh đến tham dự lễ kh ai giảng cấp ba.
Tất nhiên, cậu ấy được tuyển thẳng vào trường Nhất Trun g — chuyện đó với cậu quá dễ dàng.
Cậu ấy rất thông minh, thông minh đến mức người ta luôn dùng từ “thiên tài” để gắn cho những kiểu người như vậy.
Buổi lễ kh ai giảng đông người, cậu cùng nhóm bạn thân lớp chọn ngồi ở mấ y hàng ghế cuối.
Ngồi thu mình lại, cậu tẻ nhạt nhìn ánh đèn sân khấu lộn xộn phía trên bục lễ.
Không biết vì sao, đám bạn bên cạnh lại chuyển chủ đề sang kiểu người mà Thẩm Vũ Tinh thích.
“Này, mà y thích kiểu con gá i thế nào?”
Lứa tu ổi dậy thì, mấ y câu chuyện kiểu này ít nhiều cũng có ch út màu “vàng”.
Cậu hơi nhướng mà y, còn chưa kịp trả lời,
thì cô bạn gá i ngồi hàng trên đã đỏ mặ t, vểnh tai nghe lỏm.
Cứ như là… dù cậu không nói gì, vẫn luôn thu hút ánh nhìn của người khác ở bất kỳ đâu.
“Chưa si nh ra.”
Đó là câu trả lời của cậu — rất đúng chất Thẩm Vũ Tinh, lạnh nhạt, kh iến người ta tưởng như cậu đang làm màu.
Thế là bị đám bạn né m vào nhóm “không thành th ật”.
Cậu cũng chẳng để tâm, ch ống cằm tiếp tục thả hồ n,mắ t thì nhìn vào sân khấu tr ống trải phía trước.
Buổi lễ kh ai giảng th ật sự rất ch án.
Thầy hiệu trưởng đầ u hói nói chuyện còn không hấp dẫn bằng việc kể thực đơn ở căn tin.
Ánh mắ t cậu lơ đãng, trong đầ u vẫn đang suy nghĩ mấ y bài toán thi đấ u tối qua.
Giống như đang chơi trò thi với chính mình — xem có thể tìm được cách giải nào tối ưu hơn không.
Hội trường chìm trong ánh sáng dịu nhẹ.
“Tiếp theo, xin mời đại diện học si nh xu ất sắc kh óa trước lên phát biểu.”
Giọng dẫn chương trình vang lên, mà bên dưới chỉ có vài tiếng vỗ ta y lác đác.
Cậu ngáp một cái th ật nhẹ.
Ch án đến mức cậu đã thầm nhủ sau này nếu tốt nghiệp, nhất định sẽ từ ch ối lời mời phát biểu kiểu này của trường.
Nhưng rồi ánh sáng bất ngờ rọi vào mắ t.
Cùng lúc đó, bên dưới vang lên những tiếng hít thở rõ rệt.
Cậu mở mắ t ra — và nga y kh oảnh khắc đó, không khí xun g quan h như đông cứng lại.
Cô ấy… đẹp quá mức.
Cô gá i mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, bước lên điều chỉnh micro trước mặ t.
Mắ t hơi cụp xuống, lông mi dài và cong vút, lọn tó c bên má rũ xuống mềm mại như dòng suối nhỏ.
Giống như một giọt sương ma i.
Than h tao, dịu dàng, kh iến người ta không nỡ phá vỡ.
Lời nói nhẹ nhàng vang lên trong bầ u không khí yên tĩnh — nhưng thực ra, chẳng ai còn nhớ rõ cô gá i ấy hôm đó đã nói gì.
Cậu chỉ nghe thấy mấ y tiếng thở dài tiếc nuối của lũ bạn xun g quan h:
“Trời ơi, sao lại là đàn chị đã tốt nghiệp rồi chứ…”
“Vậy là mình với chị ấy định sẵn là lỡ mấ t nhau sao?”
“Ti m mình bắ t đầ u đa u rồi đây…”
Mười mấ y, hai mươi tu ổi — cái tu ổi trái ti m bắ t đầ u biết run g độ ng.
Ai mà không từng bị cuốn hút bởi người rực rỡ đứng giữa ánh đèn sân khấu?
Cậu chỉ cả m thấy ti m như bị bóp chặt, sau đó là từng đợt chấn độ ng mạnh mẽ.
Quá lợi hạ i rồi…
Một bài phát biểu thôi, của Chu Tây Vũ.
Thẩm Vũ Tinh dám cá rằng, sau bài phát biểu đó, trong lò ng tám mươi phần trăm nam si nh của ngôi trường ấy, đều sẽ để lại một bóng hình không thể phai mờ.
…Nga y cả một “thiên tài” nào đó cũng không ngoại lệ.
Cậu đột nhiên thấy bản thân th ật vô dụng.
Gì vậy trời, chỉ vì người ta đứng trên sân khấu nói mấ y câu thôi sao…
Mà lại thích mấ t rồi. Th ật sự là thích mấ t rồi.
Mối tình đó bắ t đầ u từ cơn mưa phùn đầ u hạ, tựa như một ám hiệu lặng lẽ báo trước — chuyện này rồi cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Suốt mấ y năm cấp ba, Thẩm Vũ Tinh gần như không cần học thêm. B.ap c.ai da/ng ye,.u
Cậu rất thông minh, nhà trường cũng cực kỳ coi trọng. Chỉ cần cậu muốn hỏi, lúc nào cũng có một dàn gi áo viên giỏi cấp tỉnh sẵn sàng giải đáp.
Thành tích của cậu chưa bao giờ rơi khỏi top 3 toàn khối.
Cho đến một ngày… điểm số cậu ta tụt dốc không phan h.
“Trời ơi, giờ phải làm sao đây?”
Mẹ cậu ta vừa cầm bài kiểm tra, vừa thoa mỹ phẩm đắt ti ền, vừa chau mà y th an thở.
Ba mẹ cậu là kết hôn liên minh, nhưng tình cả m lại rất tốt.
Thế nên mẹ cậu luôn giữ được nét tr ẻ trun g như một cô gá i chưa lớn. Gặp bài kiểm tra điểm ké m cũng chỉ biết loay hoay, không biết phải làm gì.
Lúc ấy, Thẩm Vũ Tinh mím môi, khẽ nói:
“Con nghĩ con cần tìm gia sư.”
— Còn sẽ là ai đến dạy ư?
Tờ tờ rơi quảng cáo là cậu ta đã đặt sẵn trên bàn.
Số đi ện thoại là cậu ghi sẵn trong máy tính.
Chỉ cần mẹ cậu chịu khó tìm thử,thì kiểu gì cũng sẽ tìm đến người đó.
Chương 7
…
Đúng là một buổi chiều đầ u hạ có mưa nhỏ.
Lần đầ u ti ên cô gá i ấy đến nhà cậu, còn bị lạc đường.
Cuối cùng… lại vô tình đâ m sầm vào cậu thiếu gia vừa tắm xong.
…
Tất nhiên, cơ bụ ng hoàn hảo đó cũng là cậu cố ý để lộ cho cô nhìn.
Cô gá i lập tứ c quay mặ t đi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Còn cậu thì được dịp nhìn thẳng cô, dan h chính ngôn thuận,rồi âm thầm thở phào, cả m thấy vô cùng… mãn nguyện.
Thích, là một dòng sông ngầm chảy lặng lẽ.
Cô không hề hay biết, ánh mắ t dõi theo của cậu — quang minh chính đại — đã bao nhiêu lần tr ộm nhìn cô như thế.
Cho đến một lần sau giờ học thêm.
Trời đổ cơn mưa to,Cậu cầm chiếc ô màu đen, lưỡng lự suy nghĩ xem nên mở lời “Hay là để tôi đưa cô về?” như thế nào.
Nhưng cô gá i đứng dưới mái hiên lại đột nhiên sáng bừng ánh mắ t,hào hứng vẫy ta y.
“…”
Cậu đứng lặng nhìn cô bước vào chiếc xe Santana màu đen.
Qua màn mưa giăng mờ mịt,cậu thấy rõ người đà n ông ngồi ghế lái xoa đầ u cô một cách cưng chiều.
Nhìn rõ ràng đến mức… đa u như bị cắ t từng nhát da o.
…
Thầm thích là luôn dè dặt từng ch út một.
Thầm thích là ăn dấm chua mà chẳng có tư cách.
“Đ* mẹ, quan tâm gì nữa, gi ật người về luôn cho rồi.”
Trong quán bar, đám bạn toàn thiếu gia giàu có bốc đồng khuyên cậu phải cứng rắn.
Nhưng chỉ nhận lại ánh mắ t kiểu “nã o mà y có vấn đề à” của cậu.
Cậu khoác lên áo gió, chọn một cách còn rùa hơn cả rùa:
—— Không đỗ đại học, thì cứ học lại.
Học lại thì phải học thêm.
Mà học thêm… thì sẽ được gặp cô mãi.
Cái kế hoạch này chỉ có một điểm khó: mẹ phải phối hợp diễn cho trơn tru.
May thay, mẹ là người… không quá đá ng tin.
Gần đây còn đắm chìm trong mấ y bộ tiểu thu yết ba xu đầy “drama”.
“Được chứ được chứ, vì hạnh phúc của con tr ai mà!”
“Mẹ diễn với con, mẹ sẵn lò ng!”
“Chỉ là này con tr ai à, con nhát quá rồi đó, mạnh dạn mà tỏ tình đi chứ~”
“…”
Nếu mà dám tỏ tình thì đã tỏ tình lâu rồi.
Chỉ tiếc là, cậu đứng bên ngoài câu chuyện, là người dư thừa,trước một cặp đôi trời si nh đẹp đẽ, hoàn hảo.
Cậu có tư cách gì chứ?
Chỉ có thể nuốt chửng trái ti m đắng ngắt đó vào lò ng,rồi lặng lẽ nhìn cô một cái — chỉ một cái thôi cũng đủ ngọt như đường.
…
Thế là ban ngày cậu đi học đại học,
ban đêm lại giả làm học si nh cấp ba ôn thi lại.
Cô gá i ấy rất nghiêm túc — nghiêm túc đến mức kh iến ti m cậu đa u.
Mấ y bài toán đơn giản lặp đi lặp lại, cô vẫn giảng cho cậu cẩn th ận từng ch út một, chưa từng tỏ vẻ ch án nản.
Cậu nhìn cô, nhìn những nét chữ mềm mại cô để lại trên giấy,nhìn gương mặ t như giọt sương ma i ấy — từng ch út, từng ch út rơi vào ti m cậu, ch ôn xuống tận đáy mộ.
Tình yêu của cậu, qua từng đêm dài dằng dặc, dần trở nên lệch lạc.
Sau mỗi lần cô rời đi, cậu đi tìm dấu vết cô từng để lại.
Rồi tự mắ ng bản thân:Biến th ái.
Sự kiềm chế biến cậu thành một kẻ chỉ biết nhìn từ xa,
lịch sự nhưng đa u lò ng.Cô đã có người yêu.
Vậy cậu lấy lý do gì để chen vào?
…
Cậu từng nghĩ, tình yêu đơn phương của mình rồi cũng sẽ không có kết quả.
Cô gá i ấy hoàn hảo, xu ất sắc, người yêu cô chắc cũng phải như vậy.
Cho đến một lần, vô tình trong chuyến giao lư u liên tỉnh,
cậu đụng mặ t người đà n ông đó.
Đó là năm đầ u ti ên Trần Than h và Chu Tây Vũ yêu xa.
Người đà n ông không kiềm chế được bản năng đã vòng ta y qua vai một cô gá i khác.
Hắn ph ản bội cô rồi.
…
Biết được chuyện đó, cậu không rõ bản thân đang cả m thấy gì.
Có tứ c gi ận, có bất bình, có tiếc nuối.
Nhưng… lạ thay, trong lò ng lại nhen lên một tia hy vọng.
Người đà n ông đó không còn tư cách đứng cạnh Tiểu Vũ nữa.
Chỉ vì một chuyện như vậy mà cả m thấy vui mừng — đúng là kh ốn nạn th ật.
Thẩm Vũ Tinh tự cuốn mình thành một cái kén.
Và trong lúc lý trí vẫn hét lên “không được”,thì bản thân cậu lại âm thầm lên kế hoạch:
Làm sao để cô ấy thấy được con người th ật của mình.
Cậu th ật sự rất tệ.
Và cậu biết rõ — những suy nghĩ đó th ật xấ u xa, th ật đá ng xấ u hổ.
Nhưng rồi một ngày,những suy nghĩ đen tối ấy cuối cùng cũng ló ra một tia sáng.
Tiểu Vũ ph át hiện bạn tr ai ph ản bội.
Cô gi ận lắm.
Tiểu Vũ đã tát thẳng vào mặ t gã đà n ông đó.
Trong làn mưa phùn rơi nhẹ, cậu cầm một chiếc ô màu đen.
Ánh mắ t cô đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp.
Cậu nhìn cô, nói ra câu đã ng hẹn trong ti m biết bao lần.
Cậu nói: “Th ật ra…” “Tớ thích cậu.”
…
Từng bước từng bước đến gần, cậu làm rất tốt.
Cậu rất giỏi trong việc chạm tới lò ng người, rất giỏi kh iến người ta thấy dễ chịu.
Mà gã tên Trần Than h kia thì đúng là quá ngu ngốc,hai ta y dâng người con gá i đó cho cậu, mở ra cho cậu cơ hội mười mươi.
Chỉ cần từ tốn, chậm rãi mà tiến tới, có lẽ mọi chuyện sẽ đúng như mong ước.
Tiếc thay… đời không đơn giản vậy.
Những điều xấ u xa mà cậu từng làm, ôn g trời không dễ bỏ qua.
Cô đã ph át hiện — rằng cậu đã lừ a cô.
Ba năm.
Cô rất gi ận.
Ai mà chẳng gi ận chứ?
Cậu từng nghĩ, mình sẽ là người chủ độ ng nói với cô mọi chuyện.
Dù sao thì, th ú nhận sẽ tốt hơn là bị bắ t qu ả tang.
…
Chỉ tiếc, không kịp nữa rồi.Cô bỏ đi.
Nói: “Sau này tôi sẽ không dạy em nữa.”Rồi quay lưng rời khỏi.
“…”
Hôm đó cũng là một ngày mưa lất phất.
Cậu ngồi một mình trên bậc thềm ngoài ph òng thí nghiệm,cúi đầ u, ng ón ta y khẽ miết lên màn hình đi ện thoại.
“Ch úng ta… th ật sự không thể quay lại như trước nữa sao?”
Sticker ch ú chó nhỏ rầu rĩ mãi chẳng có ai hồi âm.
Cậu ngẩng đầ u nhìn bầ u trời phủ đầy sương mù.
Tự hỏi:
Liệu có lúc nào đó, cậu đã th ật sự gần được trái ti m cô?
…
Cô chắc chắn không biết.
Dù cô luôn cố thu mình trong góc, tr ánh giao tiếp với ai.
Nhưng khi khoác lên chiếc áo blouse trắng,gương mặ t cô vẫn nổi bật như một đóa sen trong hồ nư ớc trong.
Làm sao mà giấu được?
Cô không nói chuyện với cậu nữa.
Không muốn có bất kỳ li ên quan gì đến cậu nữa.
Cậu cả m thấy ti m mình bị xé toạc, như rơi thẳng xuống đị a ngụ c.
Cậu íc h kỷ, cậu tăm tối, trong lò ng toàn những ý nghĩ đen tối.
Thế nên, một khi mọi chuyện vượt khỏi tầ m ki ểm soát,sự tệ bạ c trong cậu sẽ chẳng thể kiềm chế nổi mà bộc phát.
…
Dù vận hành thiết bị không khó đến vậy,nhưng cậu vẫn giả vờ như chẳng biết gì.
Và rồi cô ph át hiện ra, mắ ng cậu.
Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cậu rồi.
Cậu vui.
Niềm vui lấp ló nơi khóe mắ t kh iến cậu chẳng thể giấu nổi.
Cậu biết rõ, với vai trò trưởng nhóm,mỗi tối ăn xong, cô đều sẽ ghé qua ph òng thí nghiệm một vòng.
Nên cậu cứ giả vờ loay hoay với máy móc, chờ cô xu ất hiện.
Rồi cô sẽ tới.
Mắ ng cậu một trận.
“Cái đề này cũng không biết làm à?”
Cô sẽ cúi xuống, nhìn th ật kỹ.
…
Cô dịu dàng quá.
Dịu dàng đến mức kh iến lò ng cậu dấy lên một cả m giác tộ i lỗi kỳ lạ.
Thì ra yêu một người, nga y cả ti m… cũng biết đa u.
Tối hôm đó, cô và cậu cùng chờ thí nghiệm chạy xong.Một đêm không có sao.
Nhưng cậu nghĩ, có Tiểu Vũ bên cạnh… vậy cũng đã đủ rồi.
Ánh đèn trắng lặng lẽ ch áy suốt,máy móc vẫn đều đặn vận hành.
Nhịp thở cô nhẹ nhàng, dường như cuối cùng cũng không ch ống lại được cơn bu ồn ngủ.
Cô thi ếp đi.
Cậu ngồi bên cạnh, nhìn gương mặ t cô.
“Cậu không biết đâu, tớ đã nhìn cậu bao nhiêu lần rồi.”
Cậu cúi người, ghé lại gần cô.Dưới màn đêm gợi lên khát vọng sâu trong lò ng.
Nhưng cuối cùng… vẫn là chưa chạm mà đã dừng lại.
Cậu thiếu gia này đã đợi rất lâu rồi.Cậu không ngại… đợi thêm một ch út nữa.
(Hoàn)