Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngón Phó An mục chi mục người nhận: “Tống Cẩm Dũng? Huệ Huệ, hình như bố em tên là Tống Cẩm Dũng đúng không? chuyển mươi cho bố em lúc nào thế?”
Phó An bình thường tiêu xài hoang phí, mua đồ cũng không thèm giá, nếu như trong tài bỗng nhiên thiếu ba, , không chừng thật sự không phát hiện .
Chắc hẳn Tống Tiểu Huệ cũng điểm , cho rằng âm thầm chuyển một tiền tài của Phó An, chưa chắc ta phát hiện .
Ai đó đúng là ngày chia cổ tức, Phó An tình cờ liếc mắt .
Tôi khoanh trước ngực, ung dung dựa lưng vào ghế. nay tôi đột nhiên sắp xếp màn kịch chính là muốn khiến cho Tống Tiểu Huệ không có cơ hội thông đồng với Phó An.
tôi và Phó An đều đang đợi lời giải thích của mình, mặt Tống Tiểu Huệ lập tức đỏ bừng, ấp a ấp úng hồi lâu, nước mắt lưng tròng.
Cô ta nắm lấy Phó An, khóc nức nở : “ yêu, đó em quá gấp gáp, thời quên mất không với . Là em, em bị bệnh phải nhập viện, đó bố em gọi điện thoại cho em, là cần gấp mươi tiền phẫu thuật, thời em không xoay sở ở đâu, nên mới tạm thời chuyển tài của sang trước. Em định với , coi như là em mượn của , em định trả cho … Hu hu hu… Phó An, không, em rất sợ, em sợ em rời xa em…”
đây, Tống Tiểu Huệ gần như khóc không thành tiếng. Tôi lạnh lùng màn kịch vụng về đó, còn tưởng rằng em trai tôi có thể thấu, nào em trai của tôi ngốc nghếch đáng thương.
3.
Ban đầu Phó An có ý hỏi han, Tống Tiểu Huệ khóc lóc thảm thiết như vậy, ta liền gạt bỏ hết mọi nghi , đau lòng ôm Tống Tiểu Huệ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: “Huệ Huệ, em đừng lo lắng, có ở đây, bác gái định không đâu.”
Phó An thật sự bị Tống Tiểu Huệ mê hoặc, tôi không nhịn đập mạnh xuống bàn.
“Phó An, em tỉnh táo , hành vi của cô ta theo pháp luật là ăn cắp, là phạm pháp!”
Tôi vào những chuyển tiền đáng khác trên bản kê: “Còn những , mười nữa, em xem kỹ , toàn bộ đều chuyển vào tài của cô ta, em suy nghĩ cho kỹ , có phải đều là do em tự chuyển không?”
Nghe mấy chữ “ăn cắp”, “phạm pháp”, Tống Tiểu Huệ có chút luống cuống, vội vàng nắm lấy Phó An đang định cầm bản kê lên xem, vẻ đáng thương.
Phó An đơn thuần, mềm lòng, cô ta như vậy, cũng thở dài.
“Chị, đúng là em chuyển cho Tiểu Huệ, cho bạn gái tiêu tiền thì có gì sai? Còn mươi chữa bệnh cho cô ấy, chuyện quan trọng như vậy, cho dù cô ấy không tự ý chuyển, em cũng định cho cô ấy mượn, là vấn đề sớm muộn mà thôi. Em tính Tiểu Huệ rồi, chị yên tâm !”
bộ dạng ngu ngốc của Phó An, tôi thật sự hận rèn sắt không thành thép, bắt đầu hối hận vì nhỏ quá nuông chiều và bao bọc ta, khiến ta chưa từng trải qua những mặt tối của xã hội, nên mới dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Nhưng tôi cũng rõ, đấu với loại trà xanh như Tống Tiểu Huệ, tôi tuyệt đối không thể dùng biện pháp cứng rắn, như vậy rất có thể khiến Phó An càng lún sâu hơn.
Vì vậy, tôi dịu giọng : “Tiểu An, chị rất vui vì em là bạn trai có trách nhiệm như vậy, thế nhưng, Tống tiểu thư tự ý chuyển mươi nay nửa tháng rồi, chuyện lớn như vậy, vậy mà cô ta quên không với em ? quên rồi, vậy thì bây giờ bổ sung giấy vay nợ hẳn là vẫn còn kịp nhỉ?”
Tôi lấy trong túi xách tờ giấy vay nợ chuẩn bị trước, cần Tống Tiểu Huệ ký tên lên đó là .
“Còn nữa…” Tôi đưa mắt đánh giá Tống Tiểu Huệ trên xuống dưới, “Quần áo, túi xách, trang sức mà Tống tiểu thư đang đeo, mang tiệm cầm đồ bán , riêng bộ thôi cũng mười mấy rồi. Chắc hẳn Tống tiểu thư không có mỗi bộ đúng không? Nếu như cô thật sự cần tiền gấp để phẫu thuật, tin rằng những thứ cô nhận chỗ em trai tôi mà bán , tôi nghĩ gom góp cũng vài chục đấy.”
Chắc hẳn Tống Tiểu Huệ nằm mơ cũng không , nay cô ta ăn diện lộng lẫy như vậy, trở thành yếu tố vạch trần lời dối của chính mình.
sắp sửa bị tôi lật ngược tình thế, cô ta cũng bắt đầu dùng chiêu “lùi một bước để tiến ba bước”.