Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, chúng tôi mặt tại tòa án để hoàn tất thủ tục ly hôn và chia tài sản. Nhờ bạn gái phát rồ anh ta mà tôi chiếm hết tài sản vì anh ta ngoại tình trong hôn nhân, ngoài ra còn đền bù phí tổn thương tinh thần cho tôi.
“Thanh Châu, nhất định đến mức này sao?”
Tôi Từ kẻ điên, hắn ta coi rốn vũ trụ sao, gì mà tôi không ?
“Từ , hẳn anh tôi ghét nhất phản bội nhỉ?”
“ vì chuyện đó mà đối xử anh ? Tình cảm những năm qua chúng ta sao?”
“Thanh Châu, nhắm mắt cho qua chuyện này , đợi Hà Du sinh xong, anh sẽ giành quyền nuôi ….”
Không đợi Từ xong, tôi vội ngắt lời anh ta: “Từ , anh câm được không? Nhất định hiện ra cho người ta ngu à?”
Tôi lười đôi co hạng người anh ta nên lên xe thẳng về nhà.
“Không ăn mừng sao?”
Tôi đang bấm mật mã giọng trầm ấm vang lên ở phía sau tôi, tay tôi không tự chủ mà run rẩy nhưng nhanh chóng trấn tĩnh .
“Ăn ai? người yêu cũ sao?”
“ nghĩ sao?” Tôi anh ta đút tay túi quần, tay kia đang miết nhẹ điếu thuốc vẫn chưa được đốt. Dường tôi thấy Vũ Trọng Minh bá đạo thời niên thiếu.
Tôi không trả lời anh ta mà trực tiếp bấm mật mã thẳng phòng, suy cho cùng, đàn ông niềm đau mà thôi.
Chẳng từ khi nào Lâm Thi chui tọt nhà tôi, đứng đó tôi vẻ mặt uất ức không nên lời.
“Tô Thanh Châu, hắn ta phi tang vật chứng rồi, bây giờ sao?”
ngay mà, Từ đời nào chịu để yên những vật chứng ảnh hưởng đến chứ, tôi không nghĩ nhanh .
“Sau khi , hắn ta sợ sẽ bị lộ tẩy tiếp nên đốt hết những thứ liên quan đến tôi rồi.”
“ không không cách, nhưng mà mới được.”
“Tô..Tôi sao? Ngoại trừ ma ra còn gì nữa?” dáng vẻ ngơ ngác thêm hình hài ta thật sự tôi đau mắt c.h.ế.t được.
Vì hai gia đình không còn thông gia, thêm tội ngoại tình Từ nên nhà chúng tôi và nhà bên kia trở mặt nhau.
Tôi hai ông cụ đang chống nạnh cãi nhau trong vườn rồi pha bình trà.
“Ông già thối, cháu trai ông nhân cách thối nát mà dám mai cho cháu gái cưng tôi sao?”
“Aiza, chẳng tôi sẽ cho nó bài học sao? Ông cứ la làng lên gì?”
Tôi đem bình trà và ba cái tách ra rót lần lượt hai tách kia, sau đó mới rót cho tôi.
Nếu ở ngoài , hẳn thấy tôi đang uống trà thư giãn mà thôi.
“Ông nội, dù sao không lỗi ông nội Từ mà.”
Ông nội tôi nghe quay sang tôi đầy vẻ thương tiếc : “Ầy, để chịu cực bấy lâu rồi, kệ ông già thối đó, ông nội mai mối khác cho .”
Ông cụ Từ thấy không thế nào cho , tôi ông ấy thương tôi nhưng tình duyên không cưỡng cầu, huống hồ Từ vi phạm điều luật hôn nhân này.