Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

【Trời ạ, quá! Nhìn một là tôi không nuốt nổi cơm cả ngày.】

【Anh bạn, nếu là tôi thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.】

【Haha, để ta đóng vai ma nữ trong phim Liêu Trai đi, chắc chắn sẽ nổi tiếng!】

【Anh đẹp trai thế kia, đúng là hoa cắm bãi phân trâu, anh là hoa.】

Điều khiến tôi đau lòng nhất, chính là phản hồi của Dương Tầm.

【Không tôi ép ta cứu tôi, là ta tự xông vào! Bây hay rồi, bạn bè thân đều nghĩ tôi nợ ta! Trời ạ, các không , hai năm qua tôi chịu đựng thế nào! Mỗi nhìn thấy ta, về tôi nôn một , tởm cực độ!】

tởm cực độ…

3.

Tôi , rất lớn.

Dương Tầm từ trong bếp bước , thấy tôi nước chảy đầy , miệng chia sẻ niềm vui, ngay sau đó anh ta thấy điện thoại trong tôi.

Sắc anh ta trở nên hoảng sợ thấy rõ, ném đĩa thức ăn vừa xào xong xuống đất, lao lên giật lấy điện thoại.

Tôi nắm chặt, không buông , bị lực mạnh của anh ta kéo ngã xuống đất.

Nước canh nóng hổi đổ lên da tôi, mảnh sứ vỡ dính đầy m.á.u của tôi.

Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn đàn ông đang cẩn thận kiểm tra điện thoại.

“Tại ?”

Tôi nghe thấy giọng mình nghẹn ngào.

Động tác của Dương Tầm chậm lại, im lặng một lúc lâu mới nhìn tôi.

Anh ta nhìn xuống tôi, giọng lùng tôi bao nhận được.

“Đúng! Em đã cứu anh. anh cũng đã ở bên em suốt hai năm, thế vẫn đủ ? em đã rồi, anh cũng không giả vờ nữa. Nếu em điều, thì hãy chuyển hết cổ phần dưới tên em anh, coi như bù đắp anh trong hai năm qua.”

“Em không anh chịu đựng thế nào khi nhìn thấy khuôn ma quái của em mỗi ngày! Bạn bè anh đều nhạo, chế giễu anh sau lưng, thậm chí họ còn hỏi anh có sợ khi ngủ cùng em không!”

“Nhìn lại khuôn em trong gương đi, thật tởm! em có đứng bên cạnh anh không thấy xấu hổ? Nếu là anh, anh đã tự động đề nghị chia từ lâu rồi.”

“Anh đã chịu đủ rồi, Diêu Diêu. Anh ơn em, tình không miễn cưỡng. Thật lòng , anh đã nhiều cầu nguyện với thần thánh, nếu đời có lại, anh thà rằng em từng cứu anh.”

Tôi không ngừng lắc đầu, móng cào rách nền .

Trời đất chứng giám, dù tôi đã cứu Dương Tầm, tôi bao có ý định ràng buộc anh ấy cả đời! Nếu anh ấy chê bai ngoại hình hiện tại của tôi, tôi chỉ thầm nguyền rủa anh ta vô ơn, rồi quay lưng rời đi!

Gia cảnh và khả năng của tôi đủ để tôi không cần dựa dẫm vào ai, càng không cần cầu xin ai thương hại.

Chính anh ta đã mê hoặc tôi bằng những ngày tháng ngọt ngào sau khi tôi bị thương, lại “nếu đời có lại, anh thà rằng em từng cứu anh.”

“Anh tốt với em chỉ vì tiền của em!”

“Nếu không thì ?” Anh ta .

“Tôi sẽ không anh một xu nào! Tôi lệnh anh ngay lập tức cút khỏi tôi! Tôi không thấy anh nữa!”

“Diêu Diêu, em không nghĩ rằng, em vẫn là công chúa nhỏ của họ Tạ, em anh cũng nghe ?” Khuôn của Dương Tầm ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ.

Một luồng lẽo đột nhiên chạy vào xương tủy của tôi, tôi nhìn Dương Tầm từng bước tiến lại gần, không hiểu thấy hãi. Chân tôi, vì đóng đinh thép đau âm ỉ, tôi không còn sức đứng dậy.

Cửa lớn bị mở , một tia sét màu tím lóe lên, kèm theo tiếng nổ.

Những tôi nhớ cuối cùng là bàn đưa về phía tôi và giọng lùng của Dương Tầm.

“Em có hay không, không do em quyết định.”

4.

“Không!!!”

Trong chớp , tôi mở to , cảnh vật xung quanh thay đổi.

Đó là trước quán cà phê ngoài trường, nơi tôi thường gặp Dương Tầm trong bốn năm đại học.

Hiện tại, tôi đang mặc bộ lễ phục tốt nghiệp, cầm trên tấm bằng tốt nghiệp cuộn tròn, dây ruy băng vẫn tháo .

Tôi giơ sờ lên trái của mình, mịn màng và không có vết sẹo!

Qua tấm kính, tôi nhìn thấy Dương Tầm đang ngồi gần cửa sổ, ánh không tin được đối diện với tôi.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, đi ngoài.

“Bùm—”

Tôi nhận điều đó.

Không kịp suy nghĩ, tôi nhanh chóng lao sang một bên.

Lực va đập mạnh suýt tôi bay lên, sau đó là một tiếng nổ lớn “phịch”.

Những tiếng hét thất thanh vang lên liên tục, kèm theo tiếng đổ vỡ, sụp đổ…

Tôi được anh lính cứu hỏa đỡ đến chỗ an toàn.

Quay đầu nhìn lại quán cà phê đang bốc khói đen, này tôi cũng không xông vào.

Tôi không tự chủ được sờ lên cổ mình, giác lẽo của da Dương Tầm vẫn còn đó.

Tôi thở dài một hơi.

Dương Tầm, tôi xem này anh cướp được tiền của tôi!

5.

Dù trên tôi chỉ có vài vết xước, anh lính cứu hỏa vẫn ép tôi vào viện.

Bố mẹ tôi nghe tin vội đến, sợ hãi ôm tôi kiểm tra khắp , đến khi xác nhận tôi không .

“Diêu Diêu, Diêu Diêu con không ? Ngoan nào, không đâu, đừng sợ! Bố mẹ đều ở đây!”

“Em đừng lo, bác sĩ Diêu Diêu chỉ bị xước da, vết thương vài ngày sẽ lành.”

“Bố, mẹ!” Tôi ôm họ khóc òa lên.

Lúc nguy hiểm tôi không thấy , nhìn thấy bố mẹ, nước tủi thân của tôi không ngừng lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương