Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mắt đỏ hoe mặt mày căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ! Nếu mẹ còn thêm một tiếng ‘Bảo Đệ’, thì chuyện mẹ với bố chồng bị bắt quả tang lúc ba giờ sáng hôm … sẽ rêu rao cho xóm biết!”
Khí thế mẹ chồng vừa bốc được bao lâu, liền xẹp xuống không kèn không trống. Bà mím môi chặt đến mức mặt đỏ như gấc, hận không thể bốc hơi ngay tại chỗ.
Thôi thì… bà cũng có tuổi rồi, tôi không chấp gì.
Tôi cầm túi rồi đi ra ngoài.
Mẹ chồng ngây người nhìn tôi thay giày, mở cửa rời khỏi . Không biết bà bị gợi nhớ đến chuyện gì mà nước mắt bắt rơi lã chã.
Có điều bà vẫn cần ai dỗ dành, nhưng chắc chắn người không phải là tôi.
Tôi không mảy may do dự đóng cửa lại, bước vào thang .
tiên tôi ghé ngân hàng rút 20.000 tệ tiền mặt. đi đến tận đơn vị tác bố chồng, đưa tận xấp tiền nói: “Bố à, mai là sinh nhật mẹ! Số tiền này bố cầm lấy mua cho mẹ chút trang sức, vòng cũng được mà dây chuyền cũng được. Nếu muốn thêm tí long trọng, thì góp thêm tiền mua nhẫn kim cương tặng mẹ quà sinh nhật.”
Nửa đêm ba giờ còn chịu khó ‘tập thể dục’, chứng tỏ người vẫn còn tình cảm.
Tình cảm thì thể hiện, chứ đừng giống bố chồng tôi mặt lúc nào cũng lạnh như tiền. Suốt ngày trưng ra vẻ khó chịu, để rồi mẹ chồng đành phải đi tìm cảm giác được quan tâm từ lớp trẻ như tôi.
Bố chồng vẫn giữ nguyên gương mặt cau có: “Tôi có tiền, không cần cô đưa. Cũng không cần cô dạy tôi phải gì.”
Thấy tôi có vẻ định rút lại tiền, vội giữ lấy lật qua lật lại rồi lẩm bẩm: “Thôi thì… thấy đứa có lòng tôi nhận.”
Rồi rồi rồi… 50.000 vạn tiền lương vừa nhận còn kịp ấm , thì 20.000 đã bay vèo.
Tôi còn biết vừa rơm rớm nước mắt vừa đi buffet hải sản, để xoa dịu trái tim bị tổn thương vì ví rỗng.
No say lại rảo bước dạo phố một vòng, đến tận tối mới . Trong thang , tôi tình cờ gặp bố chồng đang tan trở .
Thấy tôi, ngượng ngùng giấu vội hộp quà trên vào trong cặp. Tiếc là cặp thì mềm mà hộp quà lại phồng, nhét mãi vẫn không lọt.
Cuối cùng đành từ bỏ.
Tôi đánh một ợ rõ to, rồi ngẩng mặt một tiếng: “Bố ơi.”
đều đang lúng túng, ai ngờ một tiếng ợ trời giáng lại hóa giải sạch bầu không khí ngượng ngùng. Bố chồng tôi, người mà năm khó nở nổi một nụ cười, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Cơm ngoài ngon hơn cơm mẹ nấu à? đến ợ luôn thế kia?”
Tôi còn biết cười khì khì: “Cơm ngoài có thể riêng không hành, không ngò.”
nhìn tôi rất lâu mà không nói gì.
Ơ hay, tôi trả lời bình thường thôi mà. Sao tự nhiên lại bị nhìn kiểu như tôi đang tính toán sâu xa lắm vậy?
Ra khỏi thang , tôi thấy cửa không đóng.
Tôi theo sát phía bố chồng bước vào , thì nghe thấy mẹ chồng đang ở ban điện cho chị gái. Giọng bà oang oang kể tội tôi:
“Vừa lười vừa háu , quần áo giặt nó với chồng nó thôi!”
“Ở dơ lắm ấy, bám bẩn trên bồn cầu cũng chẳng thèm lau…”
“Không biết thương người gì hết, trai tôi tăng ca đến tận khuya mà nó thì cứ tự đi ngủ trước. Chẳng bao giờ đợi…”
7.
Tôi chịu giặt đồ cho chồng tôi thì cũng đã là có tâm lắm rồi.
Vết bẩn trên bệ bồn cầu, tôi cố ý để lại cho nhìn thấy. Để cho anh nhớ mỗi lần đi vệ sinh thì phải nhấc nắp bồn .
Còn chuyện biết ‘thương người’ á?
Xin lỗi chứ, lớn từng này rồi tôi còn được ai thương. Thì sao mà biết cách thương người khác cho được?
Tôi là do xem mắt mà cưới. Tôi chọn anh vì ngoại hình được lương cao, này ít nhất cũng không đến mức phải lo chuyện cơm áo.
Anh chọn tôi vì tôi nhìn trông cũng tạm ổn lại là lần kết hôn, việc ổn định mà giáo viên thì sẽ có hẳn kỳ nghỉ hè cùng nghỉ đông. Thuận tiện lo chuyện gia đình.
Giữa chúng tôi, tạm thời vẫn có là tình cảm sâu đậm gì . mà nhìn thấy ở nhau, là điều kiện phù hợp.
Tôi liếc nhìn bố chồng đang thay giày, thấy khẽ cau mày rồi lặng lẽ bước vào phòng.
Giày đi trong là loại không phát ra tiếng thật sự rất tiện, chúng tôi đã đến bố chồng cũng vào phòng rồi mà mẹ chồng vẫn không hề hay biết. Bà còn đang ở ban buôn chuyện rôm rả.
bên… đều đang thì thầm kể tội dâu.
Tôi chẳng nói gì, lặng lẽ đi ra lưng mẹ chồng. yên một chỗ mà không tiếng.
Bà vẫn đang say sưa kể lể, không hề biết mình đang được phát sóng trực tiếp đến tận tai nhân vật chính.
Một lúc cũng đến , vừa thay giày vừa ngẩng thì thấy tôi mẹ chồng đang trên ban . Có lẽ dáng người có gì lạ lạ, anh buột miệng hỏi: “Tiểu Đào, em lưng mẹ gì thế?”
Mẹ chồng lập tức quay lại, mặt gần như kề sát mặt tôi.
“Trời ơi… cô, cô muốn hù chec tôi đấy à…” Khoảng cách quá gần khiến bà giật nảy mình, suýt nữa thì ngất xỉu. điện thoại cầm trên cũng suýt tuột bay xuống lầu.
May mà tôi nhanh đỡ được, không thì thực sự có thể rơi trúng người ta bên dưới.
Điện thoại vẫn cúp . Ở dây bên kia, chị gái mẹ chồng còn đang hỏi: “Sao đấy? Có chuyện gì vậy?”
Tôi vui vẻ tiếng tiếp lời:
“Bác ơi, những lời bác nói dâu mình cháu đều nghe rõ rồi nha.”
“Chuyện gì bác ngại nói trực tiếp thì để lần tới gặp mặt, cháu thay bác truyền đạt lại nhé.”
Tôi gần thế cơ mà, không nghe rõ mới là lạ. Bên kia kịp kêu ‘Trời ơi…’ rồi lập tức cúp .
Mặt mẹ chồng trắng bệch, nhìn phía như muốn giải thích điều gì . Nhưng đối diện với sự thật, thì lời giải thích nào cũng trở vô nghĩa.
Cuối cùng bà không nói thêm câu nào, quay người chạy vào bếp như muốn trốn khỏi hiện trường. Có lẽ trong lòng vẫn còn uất ức, khi bữa tối dọn ra thì gần như món nào bà cũng cho thêm… một nửa mớ rau mùi.
Thực ra tôi đã rồi không thấy đói, ngồi vào bàn chủ yếu là cho có lệ mà thôi.
Bố chồng nhìn bàn thức thì tiếng trước: “Từ nay nấu đừng bỏ rau mùi nữa, này mình không ai thích.”
như vừa sực nhớ ra điều gì, liền nói với mẹ: “Đúng rồi, hình như tiểu Đào không rau mùi. Mẹ nhớ nhé, này đừng cho vào nữa.”