Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tên Lê Mạc, là đứa con thứ trong một gia đình ba người con. Người ta thường nói đứa con thứ thường dễ coi nhẹ trong gia đình, tôi phần nào đó cũng không sai.
Anh trai tôi lớn hơn tôi ba , tôi ra thì anh ấy đang trong độ nghịch ngợm hiếu động , khiến người lớn trong nhà trông đến mệt bở hơi tai. Mẹ nói may mà lúc đó tôi rất ngoan, không bao giờ khóc quấy vào buổi tối. Cũng nhờ đó mà mẹ có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Em gái tôi nhỏ hơn tôi một , là đứa con gái đáp ứng được kỳ vọng của ba tôi. Ba mẹ rất yêu em ấy. Tất là họ cũng yêu tôi anh trai, nhưng chắc chắn họ yêu em gái nhiều hơn. Cả anh trai cũng vậy. Anh ấy cũng thích em gái hơn tôi.
Lúc còn rất nhỏ, tôi thường các dì các bác trêu chọc rằng có em gái rồi thì bố mẹ sẽ không yêu tôi nữa. Bọn họ cho rằng tôi không nhớ, không hiểu, nhưng thực ra tôi nhớ rất rõ, cũng hiểu rất rõ lời họ nói. Tôi anh trai ít ra may mắn hơn tôi. Anh ấy có được mấy năm độc hưởng yêu của ba mẹ, còn tôi thì không.
Năm tôi năm , vào dịp tết nguyên đán, tôi nghe ông bà kể tôi ra, biết tôi lại là con trai, ba tôi đã ôm gối suy sụp hồi lâu. Còn biết tin em tôi là con gái, ông ấy đã mừng đến nhảy cẫng lên. Một giác kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi. Hóa ra tôi không được chào đón đến sao?
Em gái tôi từ nhỏ đã được ba mẹ anh trai nuông chiều nên tính có phần ương bướng, đôi lúc còn có chút ngang ngược. Ba mẹ cũng thường xuyên nói với tôi rằng tôi là anh thì phải chững chạc, trưởng thành, em, bảo vệ em. Nhưng rõ ràng tôi lớn hơn em ấy một thôi mà?
Năm tôi sáu , ba tôi đi công tác xa, lúc về có mang quà cho ba anh em tôi. Của anh trai là mô hình máy bay, của em gái là búp bê, còn của tôi là một chú chó bông màu trắng. Tôi rất thích con ch.ó bông này, vừa mở miệng ơn ba xong thì em gái đột chạy tới đòi quà của tôi. Tôi theo phản xạ giấu con ch.ó bông ra sau lưng, em ấy lập tức nằm lăn ra sàn ăn vạ, khóc lóc ầm ĩ.
Ba tôi vốn yêu em gái, em gái khóc liền mềm lòng. Do dự một chút, ông nhìn tôi hỏi:
-Hay là con cho em, mai ba mua cái khác cho con được không?
Tôi mím môi không đáp, là tay giữ chặt con ch.ó bông không buông. Mẹ tôi nghe ba tôi nói vậy thì tức giận tát một phát lên đầu ông ấy.
- cái gì mà ! Đó là của Tiểu Mạc!
mắt tôi sáng bừng lên, tưởng rằng mẹ đứng về phía tôi. Nhưng sau đó mẹ lại cúi người bế em gái lên dỗ dành nói:
-Hân Hân ngoan, đừng khóc. Đó là của anh trai, con không được đòi. mai mẹ dắt con đi mua cái khác lớn hơn được không?
xúc lúc đó của tôi rất phức tạp, thất vọng, lạc lõng, cùng một chút kiểu “quả là vậy”. Quả bọn họ yêu em gái hơn tôi.
Kể từ lần đó, em gái thường xuyên tranh giành đồ chơi đồ ăn vặt của tôi hơn. Không vì em ấy thích mà còn vì em ấy biết được ba mẹ sẽ mua cho em ấy nhiều hơn. Cứ vài lần, tôi cũng chẳng thèm giữ nữa. Em ấy đòi tôi liền cho. Ba mẹ liền khen tôi hiểu chuyện, đáng mặt anh, biết nhịn em gái. Tôi chẳng nói gì, nhạt.
Mọi chuyện cứ kéo dài đến năm tôi mười , em gái tôi lớn hơn, cũng hiểu chuyện hơn, không còn vòi vĩnh như trước. Em ấy lén lút tiết kiệm tiền mua quà cho tôi, còn xin lỗi tôi. Ba mẹ tôi theo sự tiến bộ của thời đại cũng nhận ra nuôi dạy trước đây của họ có vấn đề. Họ cố gắng thay đổi bản thân, đối xử công bằng hơn với ba anh em tôi. là có vết thương đã không thể xóa nhòa.
Tôi không ghét ba mẹ, anh trai hay em gái. Tôi rất yêu họ, họ là người thân ruột thịt quan trong của tôi. Nhưng giữa tôi dường như có một tấm rào chắn vô hình, tôi cố gắng nào đi nữa cũng không vượt qua được. Tôi không thể nói tự với ba mẹ như anh trai, cũng không thể nhào vào lòng ba mẹ nũng như em gái. Ba mẹ nói là do tôi trời tính lạnh nhạt. Ừ thì chắc là vậy nhỉ?
Có lẽ là tôi tính lạnh nhạt thật. Vậy nên có rất nhiều người theo đuổi, có hàng tá thư được gửi cho tôi mỗi , tôi chẳng hề mảy may quan tâm. Vì để né xa đống thư phiền phức đó, tôi đã học vượt thi đại học sớm một năm.
“Yêu đương gì đó thật phiền phức, độc thân hơn.”.
Tôi đã đinh ninh là cho đến tôi gặp được người con gái ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp chị ấy là vào năm , trên sân bóng rổ của trường đại học. Tiếng thét phấn khích của các viên nữ đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi còn tưởng là có cậu hot boy nào đang chơi bóng, nhưng hóa ra lại là một cô gái. Chị ấy chơi rất giỏi, động tác liền mạch lại lưu loát, nụ chưa từng mất trên môi, cả người như đang tỏa sáng.
Lần gặp mặt thứ là vào buổi tối một tuần sau, tôi đang vừa bước ra khỏi thư viện thì bất ngờ người ta xô ngã. Chân tôi trật rất đau, còn cái gã hung hăng kia thì mắng um lên nói tôi cướp bạn gái hắn ta. người xung quanh có lẽ sợ phiền phức nên lờ đi, mặc hắn muốn gì thì .
Rồi hắn mắng thôi chưa đủ, còn muốn đánh tôi. Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người xuất hiện ở giữa tôi, gã đó đột văng ra xa. rất nhanh, nhưng tôi nhìn rõ. Đó là một đòn đá xoay tuyệt đẹp.
Bóng người đó mở miệng hỏi tôi:
-Cậu không sao chứ?
Khoảnh khắc đó, tôi đã rung động.
biết tôi trật chân, chị ấy đã chủ động cõng tôi đến phòng y tế. Đây là lần đầu tiên tôi được cõng như này. Ba tôi trước đây chưa từng cõng tôi. Lưng của ông ấy mãi mãi dành cho em gái.
Sau đó tôi mới biết chị ấy tên Phan Tĩnh Nguyệt, là một nhân vật nổi tiếng trong trường. Chị ấy xinh đẹp, cao ráo, tính , còn rất ga lăng, vậy nên có rất nhiều người ngưỡng mộ, nam nữ đủ cả. giờ thì tôi cũng đã thành một trong số đó.
Để có thể lại gần chị ấy hơn, tôi đã đăng ký vào chung câu lạc bộ thiên văn với chị ấy. Vì sự có mặt của chị, người muốn vào câu lạc bộ thiên văn nhiều vô số kể. Tôi đã phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra, xác thực bản thân có kiến thức về thiên văn chứ không phải là muốn vào tán gái, khó khăn lắm mới được nhận vào.
tôi đã vào được chung câu lạc bộ với chị ấy, nhưng cạnh tranh rất lớn. Tôi nỗ lực hết mình, cuối cùng dựa vào gương mặt của mình mà giành được thắng lợi cuối cùng.
Kể từ lúc xác nhận quan hệ, chị ấy dường như càng lúc càng nuông chiều tôi. Còn tôi thì càng càng thích vùi vào lòng chị ấy nũng. Có một lần tôi đánh bạo hỏi:
-Chị chiều em như vậy không sợ em hư sao?
-Mạc Mạc của chị rất ngoan, sẽ không hư. – Chị ấy dịu dàng xoa đầu tôi rồi nói vậy đấy.
Chị ấy đối với tôi thật sự quá , đến mức tôi còn nghĩ mình đang mơ. điều mà ba mẹ chưa từng phát hiện chị ấy nhìn thấu. Ví dụ như việc tôi thích đồ ngọt, thích ăn sườn, ghét ăn cà ,… chị ấy biết. Ngay cả thói quen ăn món mình ghét trước, để dành món mình thích đến cuối cùng mới ăn của tôi chị ấy cũng nhận ra!
tôi đưa chị ấy về ra mắt, ba mẹ đã nấu một bàn đồ ăn lớn, niềm nở chào đón tôi. Mẹ tôi xởi lởi, liên tục gắp thức ăn cho chị ấy, rồi như nhớ tới gì đó mà quay sang gắp một đũa cà xào cho tôi.
-Tiểu Mạc, mau ăn đi. Đây là cà con thích đó! Mỗi lần có cà con ăn hết nó đầu tiên còn gì!
Tôi rũ mắt nhạt không đáp, bình thản gắp cà lên định ăn. Chị ấy đưa tay cản tôi, sau đó rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mẹ tôi, nói:
-Mạc Mạc không thích ăn cà . Em ấy thích ăn sườn, thích là sườn xào chua ngọt.
Ba mẹ tôi sững sờ không nói nên lời. Chị ấy lại như không có gì, đổ cà trong chén tôi sang chén mình, sau đó lại gắp sườn cho tôi. Khóe mắt tôi có chút cay cay. giác được thiên vị này thật .
Tối hôm đó, tôi vô nghe lén được mẹ tôi chị ấy nói chuyện.
-Tĩnh Nguyệt, cô chú có lỗi với Tiểu Mạc rất nhiều. Sau này nhờ cháu chăm sóc cho nó nhé.
-Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy. Mạc Mạc rất , em ấy xứng đáng được yêu thương.
Nửa năm sau, tôi kết hôn. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết sự hạnh phúc của tôi lúc này. Tuy tôi không có được yêu trọn vẹn của ba mẹ, nhưng giờ tôi đã có được yêu của chị ấy, vậy là đủ rồi.
Lời tác giả: ơn các bạn đã đọc truyện của mình. Nếu được thì xin ủng hộ truyện khác của mình với nhé! Mãi iu~~