Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm đám tang , tôi cùng anh đeo khăn tang, anh vội vã chào , hàng xóm đều là người quen, anh luôn tươi cười mời mọi người ngồi vào bàn ăn tối.
Rời khỏi bàn ăn vào bữa tối và đóng cổng sân. Trên đường trở , tôi đi theo cái nắm tay của Trần Dã và nhìn bóng lưng anh. Vai anh rất rộng, giờ anh rất cô đơn.
Trong lòng tôi bồn chồn, mọi thứ quá tĩnh lặng khiến người bất an. Anh thấy tôi dừng lại nên quay lại nhìn tôi: “Có chuyện vậy?”
Thay cho trả , tôi bước tới, đưa ngón trỏ và ngón giữa chọc chọc vào hai khóe môi anh, đẩy lên trên, khóe môi anh cong lên thành hình lưỡi liềm.
Anh sửng sốt.
Tôi hài lòng cười: “Bây giờ trông khá hơn nhiều ”.
Ít không có vô hồn, con người có chút sinh khí. Tôi vùng khỏi tay anh, chống nạnh thẳng: “Em đứng cả ngày , chân đau, anh cõng em đi”.
Anh nhìn tôi thật lâu, thấp giọng cười : “Em là l..ưu manh à!”
Tôi hếch cằm lên và “Đúng vậy, anh không tin à?”
Anh không ngồi xổm xuống cõng tôi trên lưng, tôi còn chưa kịp quen thì anh đi tới: “Cõng tên l..ưu manh nhà.”
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, quay mặt phía gió, cười sảng khoái trong cơn gió hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran.
Lúc chạng vạng ngày hôm tuần bảy ngày của , Trần Dã đề xuất thả lồng Khổng Minh.
Trên sân thượng, chúng tôi tránh nhìn nhau và viết ra những kỳ vọng của mình lên , thắp nến và từ từ thả lên trời, càng lúc càng cao.
Trần Dã chắp tay, đứng cạnh tôi : “Em đã ước điều ?”
Tôi quay lại, thấy anh ngẩng lên, nét mặt rắn rỏi lúc này dịu đi rất nhiều.
Tôi mỉm cười giơ tay kéo tay anh thả lỏng, chắp các ngón tay vào nhau lắc lắc: “Cầu trời phật phù hộ cho chúng , A Dã, bình an và thành công.”
“Ồ!” anh nhướng mày: “Vậy em cảm thấy thần phật phù hộ tôi sao?”
Tôi nhắm mắt giả vờ suy nghĩ, mở mắt ra nghiêm túc : “Em , thần phật trả là này thân anh không chỉ khỏe mạnh thông suốt mà còn vạn sự như ý”.
“Thật à?”
Tôi kiễng chân hôn lên yết hầu của anh: “Em không lừa anh.”
Chúng tôi nhìn nhau, nhìn hướng Khổng Minh đang bay nụ cười nhẹ.
dường như cầu nguyện viết trên lồng Khổng Minh không như nguyện ước, Trần Dã đi chơi nhiều phụ nữ khác nhau, thậm chí còn đưa họ nhà qua đêm.
14.
tôi gõ cửa tìm anh, người phụ nữ nép vào vòng tay anh, châm điếu thuốc, khoác vai anh và tôi có quan hệ anh.
Trần Dã thản nhiên : “Chời đùa thôi, đừng coi là thật.”
Tôi siết chặt nắm tay và : “Trần Dã, em anh lần nữa, có phải anh đã xảy ra chuyện không?”
“Lâm Dao, tôi chơi chán , em đi đi?” Anh ngắt tôi và cười khẩy: “Em trừ trẻ trung xinh đẹp thì cũng chẳng có khác.”
Mắt tôi đỏ hoe: “, tôi chia tay anh, ai quay là c..hó!”
Tôi có sự kiêu ngạo của riêng mình, vì vậy tôi đã nghe theo của Lương Thanh Vân vào tối hôm ngồi xe trở lại thành phố.
tôi chỉ giận thời thôi, ngày nào tôi cũng ở điện thoại chờ cuộc gọi và tin nhắn của anh anh chẳng có động tĩnh cả. Chờ cho đến tôi nhận nó thì đã quá muộn.
gọi cho tôi: “Cha của cô đã phát hiện ra hoạt động buôn bán nội tạng người và rửa tiền của Tiền Hối. Ông ấy đã chuyển số bằng chứng này cho Trần Dã trước qua đời. Cha cô lập di chúc, cô thừa kế 60% cổ phần của công ty.
« Chúng tôi và mẹ cô đã thương lượng, trí quyết định để Trần Dã bảo vệ an toàn của cô, tránh cho cô bị Tiền Hối làm hại. Kể cả lần trước Trần Dã phối hợp để chúng tôi giữ cũng là để Tiền Hối buông lỏng giác, không làm hại cô, có đầy đủ chứng cứ thuyết phục, mới hắn. Không ngờ Trần Dã lại bị hại thay cô.”
“Hôm nay, chúng tôi định lợi dụng việc Tiền Hối chạy trốn đến biên giới cùng các chứng cứ và tài liệu liên quan, đã ra lệnh hắn. Không ngờ, Trần Dã đã đi trước chúng tôi bước và đưa ông lên du thuyền. Bây giờ Trần Dã đã giữ s.ú.n.g của Tiền Hối. ”
Tôi lên xe , trên đường đến du thuyền, những cứ văng vẳng tai tôi. Hóa ra đã tự ngã vì uống cốc nước đã bị cho thuốc gây ảo giác của tôi, tai nạn đã xảy ra.
Thì ra, ngay Tiền Hối biết rằng chỉ cần Trần Dã ở cạnh tôi, ông rất khó ra tay, ông đã báo Trần Dã bị để có dễ dàng g..iết tôi. Để bảo vệ tôi và ngăn tôi cảm thấy tội lỗi, Trần Dã đã giấu tôi từ đến cuối và mình gánh chịu nỗi đau mất đi người thân.
tôi tận mắt chứng kiến, trên chiếc du thuyền lênh đênh trên mặt biển cách không xa, Trần Dã đang quỳ trên mặt đất, hai tay ôm s.ú.n.g chỉa vào Tiền Hối. thời tay chân tôi lạnh toát, không di chuyển.
là người đã nuôi nấng Trần Dã, luôn gần gũi anh, là người thân duy của anh. Người nhà c..hết oan, kẻ nhân lại lộng hành, không ai có chịu nổi. tôi không để ý đến sự suy sụp của anh, tôi cứ nghĩ anh vượt qua cảm xúc mất người thân.
Lần anh thả những chiếc lồng Khổng Minh để thực hiện điều ước là kỷ niệm cuối cùng anh có dành cho tôi. Anh là định mệnh của tôi! Tất cả chỉ vì mẹ tôi tin tưởng anh nên mới để anh bảo vệ tôi. Tôi không để anh vào tù, tôi không để tay anh vấy m..áu.
Tay run run, tôi giật lấy loa phóng thanh của những người xung quanh và hét lên: “Trần Dã, nếu hôm nay anh còn dám manh động, em hoàn toàn chia tay anh!”
Anh dường như đang nhìn phía tôi, tôi đã nhờ người giúp mình lên du thuyền.
Trần Dã đồng ý, tôi đứng vững, anh b.ắ.n gãy chân Tiền Hối, đồng thời báo: “Đừng lại đây!”