Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn bộc lộ sự mềm yếu của mình trước tôi.
Vẫn là câu chuyện sinh con ngoài giá thú truỳen thuyết, cha và mẹ hắn đã có 1 đêm, mẹ hắn sinh ra hắn, bà ấy cho mẹ sẽ nhờ con nhưng kết quả hắn đối với ông Trần chẳng là cả.
Hắn tự nhạo bản thân nói với tôi : “ còn nhỏ, chưa đầy sáu tuổi, anh đã mong bà ấy sẽ nói với anh mẹ yêu con. Nhưng cho đến anh mười hai tuổi, mẹ chưa bao nói với anh một lời nào. đó trước chết, mẹ cầu xin anh có ôm mẹ không.”
“Lúc đó, bà ấy bị AIDS, lở loét khắp người. Bà ấy sợ thấy ánh sáng nên anh đóng chặt cửa ra , cửa sổ và kéo rèm . Anh nhớ trời ngột ngạt và nóng nực. Bà ấy giống như một quả táo thối, hơi ẩm đã bốc hơi hết.”
“Anh đổ mồ hôi liên tục. Bà ấy nằm đó van xin anh. Bà bảo Hoành Bá, Hoành Bá, ôm mẹ đi, mẹ lạnh quá.”
Tôi anh và im lặng lắng nghe. Ngay cả anh kể về ký ức đau buồn đã mất lâu này, khuôn anh vẫn không biểu lộ , như đang nói về người khác.
“Anh bước tới ôm bà ấy, bà ấy dần dần im lặng vòng tay anh. Cuối cùng, bà ấy chạm đầu anh và nói với anh chúc mừng sinh nhật.”
“Đó là lần đầu tiên anh cảm được mẫu tử. sự kỳ lạ. Anh đã trưởng thành như thế này nhưng yêu anh cảm được kéo dài vỏn vẹn hai phút.”
“Rồi anh gặp em, mọi người đều tránh anh như một tai họa, có em là người duy nhất sẵn sàng nói chuyện với anh. này ở nhà anh, rõ ràng người bị bắt nạt là anh, nhưng em anh với vẻ buồn bã, biểu hiện như em là người bị bắt nạt vậy.”
“Lúc đó em có buồn vì anh không, ?”
Tôi nghĩ Trần Hoành Bá hẳn là một người thiếu thốn yêu. Dù bây hắn đã là người đàn ông gian xảo nhưng ám ảnh tuổi trẻ vẫn luôn in sâu m.á.u hắn.
Trần Hoành Bá tỏ với tôi trước đây, tôi chưa bao hiểu yêu của hắn đến đâu, nhưng tôi đã hiểu.
Hắn nắm lấy tia sáng ấm áp nhỏ bé lần đầu tiên xuất hiện đời còn trẻ của mình, tuy ánh sáng này yếu ớt, mơ hồ, hoàn toàn không gọi là ánh sáng, nhưng nó được phóng đại vô hạn trái tim cằn cỗi của hắn.
Trần Hoành Bá tưởng tượng tôi là sự cứu rỗi của đời hắn.
Nhưng tôi là một người bình thường nhút nhát thôi.
Trần Hoành Bác ngẩng đầu tôi, khuôn tuấn tú trầm mặc, hỏi tôi: “ , em ôm anh được không?”
Tôi dừng , co quắp ngón tay, đó thở dài, thẳng hắn: “Xin lỗi, Trần Hoành Bá, tôi có bạn trai rồi.”
Nghe vậy, hắn không nói chuyện hồi lâu, tôi thấy ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn.
đó hắn nhẹ nói: “Chính là như vậy…”
Nụ của hắn nhàn nhạt, mơ hồ như hình bóng nước: “Anh vốn tác thành cho em, , nhưng anh tới bảo vệ em làm không được, anh không thích hợp với em.”
“Anh không cần làm , cần dọa anh , anh sẽ không chút do dự rời đi, em có tin không?”
Tôi hắn và nói tôi không tin điều đó.
Rồi hắn mỉm , thoáng qua, sâu đến mức không thấu được cảm xúc sự đằng vẻ đó. Hắn mỉm và nói với tôi:
“ , em thật sự là một người ngây thơ.”
4.
Đàn anh nhanh đã nói lời chia tay với tôi, vẻ anh hổ thẹn, do dự bất an: “ , anh xin lỗi, là…”
Tôi biết anh đã chịu đựng điều , nhưng Trần Hoành Bá sự là người anh không chọc nổi.
Tất cả chúng tôi đều là những người bình thường, có một sống ổn định và sự không vướng một tương lai không chắc chắn cho một mối quan hệ.
Tôi hiểu.
Ngày tôi và đàn anh chia tay, Trần Hoành Bá đã đến gặp tôi.
Hắn đang đợi ở tầng dưới phòng thí nghiệm của tôi.
Tôi đứng trên cầu thang, hỏi hắn: “Tại sao là tôi?”
Hắn lười biếng dời tầm mắt đi, khóe miệng hiện lên một nụ lạnh lùng, nói: “Bởi vì anh thích em.”
Bởi vì hắn thích tôi.
yêu của Trần Hoành Bá đã khiến tôi phải trả giá đắt.
“Anh vốn định để em đi, . Vốn tưởng em không cần thiết với anh đến như vậy, nhưng chợt ra, anh dường như không chấp sự hiện diện của những người đàn ông khác ở bên em.”
Hắn nói: “Nếu không chấp , cướp đoạt là tốt nhất. Quy tắc hữu ích nhất anh học được nhà họ Trần là nếu sự thứ đó thì hãy chủ động đạt được nó. Nếu không, sẽ không bao đạt được điều mình .”
Hắn thở dài, trông bối rối, nhưng trên môi nở nụ , ngay cả ánh mắt lạnh lùng: “Anh nên làm đây, , anh vốn không có ý định sử dụng những thủ đoạn đã sử dụng lên người khác lên người em. Nhưng em, thật là không ngoan.”
Tôi không biết ban đầu Trần Hoành Bá định dùng thủ đoạn nào với tôi và tôi không có cơ hội để biết.
Tôi không biết đó là do tôi xui xẻo hay là định mệnh vốn như vậy, tôi được gọi mẹ.
Tôi mất cha còn nhỏ, mẹ tôi tái giá với cha dượng và sinh ra một đứa em trai, tất nhiên họ không cắt xén chi phí ăn mặc của tôi. Tôi cảm thấy mình như một người ngoài , lạc lõng gia đình đó.
Đó là lý do tôi đi học đại học xa nhà.