Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Không ngờ, một ác nữ như tôi lại có ngày được đối thủ!
Tiểu Hoa, chị khuyên em thật lòng, đừng có dại mà thách thức chị!
Tôi lập tức xoay người, sải bước như bay về nhà, để Tiểu Hoa muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
…
Giữa đường lại phải Hạ Tự .
Hắn thấy tôi, mắt bỗng sáng rực, cầm phong thư màu hồng lao nhanh về phía tôi.
Có muốn hại trẫm!
Tinh thần chiến đấu trỗi dậy, cơ tôi bỗng dưng bật lên một nguồn sức mạnh trâu bò.
Tôi thành công bỏ xa cả Hạ Tự lẫn Tiểu Hoa.
tới chung cư, tôi vừa thở dốc vừa thấy hoa mắt, cảm thấy định không để cho Lạc Minh yên thân như .
Thế là tôi lết thân rã rời, quay người đi đến quán “Ha nào đó” gói một phần siêu combo.
Về đến nhà, vừa mở , Lạc Minh giật la lên:
“Chị ơi! Chị bị chó rượt hả?!”
Tôi nắm nam chính, trang trọng trao cho nó phần combo siêu cấp của “Ha nào đó”, rồi ngã vật xuống giường, nhắm mắt luôn.
…
Ngủ chưa được bao lâu thì nghe tiếng xe cứu thương.
Tôi bật dậy, nhìn quanh…
Suất “Ha nào đó” biến mất.
Em tôi cũng biến mất.
Không nào…
Tôi cuống quá, đang định ra thì nghe thấy tiếng động ngoài , theo bản năng rúc sau ghế sofa trốn.
17.
“Vợ à, em nói xem… có phải Gia Gia đang yêu rồi không?”
Tôi choáng váng: Lão Lạc, ông đồ mày rậm mắt to, dám đặt điều sau lưng tôi?!
Tôi cúi đầu kiểm tra nhanh tình hình nghe lén:
Không có cành cây – an toàn.
Điện thoại để im lặng – an toàn.
Tiểu Mỹ đang ngủ – an toàn.
Tôi vểnh tai lên nghe xem rốt cuộc tôi đang hẹn hò với .
…
Lão Lạc lại thở dài:
“Vợ à, giờ thì còn ổn, lén lút nhét mấy chục vạn mới chen được, chứ sau này lỡ Gia Gia nó quyết đòi theo cậu kia đại thì biết làm sao? Đại đâu có dễ mua suất?”
Tôi: ?
Cô Diệp cười mãi mới nói được:
“Hồi nhỏ Gia Gia còn bảo muốn làm thần y, em tưởng nó nhớ ra điều rồi chứ.”
Tôi giật : Tới rồi, sắp nói ra rồi đây.
Lão Lạc lại tiếp tục thở dài.
Tôi sốt ruột đến ngứa gan: Thở hoài là thở hết vận may đó! Mau nói đi!
Cuối cùng ông ấy cũng mở miệng, vô cùng kiên định:
“Trên đời này sẽ không còn Lạc thần y nào cả.
Chỉ có một Lạc Gia vui vẻ, vô lo mà thôi.”
…
Lão Lạc vừa dứt lời thì nhận được cuộc Lạc Minh, người vội vàng tới viện.
Tôi co người sau ghế sofa, vặn vẹo đang tê rần.
Cúi đầu thì thào:
“Hệ thống, ngươi còn đó không?”
18.
Ta là Lạc Gia, cũng là Lạc thần y.
Kiếp trước, cha mẹ ta ân ái, em trai ngoan ngoãn đáng yêu.
nhỏ ta đã thông minh lanh lợi, bị ảnh hưởng bởi cha mẹ mà thành ra một người mềm mỏng, nhân hậu.
Cho đến khi Lạc Minh lên năm tuổi thì mắc phải một chứng kỳ quái, cả trăm danh y đều phán: thằng bé không sống quá ba mươi.
mươi lăm năm, đối với tu giới chỉ là búng .
Năm năm tìm thầy vẫn không có kết quả, ta đành bỏ bí thuật truyền đời nhà họ Lạc – thuật quay ngược thời gian mà ta đã tu luyện trăm năm, đầu khắp nơi bái sư y.
Vì nếu cả thiên hạ đều nói em trai ta không cứu được,
thì —
chỉ có người làm chị như ta mới cứu được nó.
Cha mẹ ta đều khuyên ta bỏ.
Ngay cả em trai cũng .
Nhưng ta không cam lòng.
Ta không nỡ bỏ rơi tiểu đệ đi theo sau ta như đuôi.
Ta đã mất mười sáu năm để chữa khỏi cho nó.
Trải nỗi đau có người thân mắc hiểm nghèo, ta hiểu cảm giác đó đến tận xương tủy.
đó, ta đầu không ngừng cứu người.
Suốt trăm năm, đến ta cũng cứu.
Mọi người đầu ta là Lạc thần y.
Ta trở thành thần y duy còn sót lại chốn trần gian.
Cho đến một ngày… ta quá mệt mỏi.
Và cũng chính ngày đó, một kiếm tu phát điên dắt người yêu đến tìm ta.
Nhưng không được Lạc thần y.
Người yêu của hắn chết.
Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.
Nhưng người yêu hắn… rõ ràng chết dưới chính kiếm của hắn, đã quá muộn rồi.
Những người từng được ta cứu cũng đổ lỗi cho ta.
Bọn họ nói:
Lạc thần y sao có không có mặt chứ? Không phải vì mới gây ra án mạng sao?!
Cha mẹ và em trai ta tức giận vô cùng.
Lạc Minh muốn rút kiếm đến nhà từng vong ân phụ nghĩa để dạy dỗ một trận.
Nhưng ta đã ngăn nó lại.
Ta chỉ cần bản thân không thẹn với lòng.
19.
Nhưng ta đã đánh giá thấp lòng tham và sự tàn nhẫn của bọn họ.
Tên kiếm tu đó với ma tộc, huyết tẩy Lạc phủ.
Cũng chẳng là “huyết tẩy” .
Vì trong Lạc phủ lúc ấy, ngoài ta và Lạc Minh ra,
không còn khác.
Điều duy khiến ta an ủi được chút ít là lúc đó cha mẹ ta vì tìm thuốc cho nhân của ta mà đã rời khỏi Lạc phủ, tránh được kiếp nạn.
Khi bị tên kiếm tu đó móc kim đan, một kiếm xuyên tim, ta nhìn thấy người đang chắn trước mặt —
Lạc Minh, toàn thân đầy máu, đôi mắt trợn to.
Trong mắt nó tràn đầy oán hận.
Là đang hận ta sao?
Tiểu Minh, xin lỗi em…
Ta bỗng nhớ đến sư phụ ta.
Muốn xin được ông cứu người, phải băng rừng rậm đầy độc trùng, chỉ hơi lạc đường là sẽ chết không toàn thây. Tới được nơi ẩn cư của người, còn phải trả một giá đủ lớn, thì ông mới cân nhắc ra cứu chữa.
Ta từng không hiểu.
Rõ ràng ông có bản lĩnh cao như , sao lại không chịu cứu thêm nhiều người?
Sư phụ từng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, nói:
“Thiện tâm của … sớm muộn cũng hại .”
Một câu thành lời sấm.
Ta khép mắt lại, thì thào trong câm lặng:
“Nếu Ngọc Hoàng trước, xin quỳ mà tấu rằng:
Kiếp này hắn… không làm người tốt .”
20.
Tôi ôm gối ngồi trên sàn, đến khi trời tối lúc nào cũng không hay.
“Khạch——”
mở. Tôi nghe thấy tiếng em trai.
Tôi bật dậy.
Người không sao cả, sắc mặt hồng hào tươi tắn, hoàn toàn không giống người vừa bị xe cấp cứu chở đi.
Tôi thở phào.
Có lẽ biểu cảm tôi lúc đó quá phức tạp nên ba người đứng ở chẳng dám lên tiếng, chỉ đứng đơ như tượng nhìn tôi trân trối.
Một lát sau, em trai cẩn thận lên tiếng:
“Chị ơi? Chị sao thế?”
“Không có … khụ khụ…” – Lâu rồi không nói, khàn như An Lăng Dung. Tôi hắng rồi lại nói:
“Không sao, đói bụng rồi, mau đi làm cho chị món đi.”
Ba người ở đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Em trai phất áo hành lễ, lên the thé:
“Dạ! Tiểu Minh tử xin tuân chỉ! Mời chị xem tài nghệ của em~”
Tôi phì cười, phối hợp ngay:
“Tiểu Minh tử, làm tốt thì trọng thưởng. Làm dở thì lãnh cung gặm tám bộ đề, tự cân nhắc nhé!”
Lão Lạc và cô Diệp lập tức túm lấy thằng bé lôi bếp:
“Mau lên, không nghe thấy Gia Gia đói à?”
Mắt tôi cay cay: Thật tốt quá, cha mẹ và em trai vẫn ở đây.
21.
Mãi đến hôm sau tôi mới biết xe cứu thương hôm là vì Hạ Tự và Tiểu Hoa.
Hạ Tự thấy tôi như bị chó dí nên không yên tâm, đã lặng lẽ đuổi theo suốt dọc đường.
Tiểu Hoa đồng chí – người có vẻ ngoài yếu đuối mong manh – cũng không đơn giản chút nào, cũng lẽo đẽo theo sau hắn đến tận nhà tôi.
Còn vì sao Tiểu Hoa lại theo Hạ Tự ? Tôi cũng không hiểu vì sao hắn vừa đuổi theo tôi vừa gào tên tôi om sòm.
…
Kết quả là —
một người bị xe điện tông gãy ,
một người trượt vỏ chuối té sấp mặt.
Tiểu Hoa là thông minh. Thấy cơ hội tới liền lập tức khóc lóc điện cầu cứu thằng em tôi.
Thằng ngốc vừa nghe đã tự biên tự diễn ra cả một vụ tai nạn máu me be bét, luôn xe cấp cứu, vẫn cầm theo phần combo “Ha nào đó” xuống.
(ngẩng đầu, huýt sáo, liếc ngang liếc dọc)
Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không rõ tại sao sau cùng cả người họ lại bị chuyển … khoa tiêu hóa.
Phiên ngoại Lạc Minh 1
Chị tôi – kiếp trước đã cứu mạng tôi.
Chị ấy là người chị tuyệt vời thế gian. Vừa thông minh tuyệt đỉnh, lại nghiêng nước nghiêng thành, còn có một tấm lòng bi như Bồ Tát.
Lẽ ra, chị ấy cũng như những đại tiểu thư của các gia tộc tu tiên khác —
đường tu luyện suôn sẻ, thiên tài địa bảo đủ đầy.
Thực ra… chị còn xuất sắc hơn bất kỳ .
bé, chị đã nổi tiếng vì thiên phú cao ngất. Cả giới tu tiên đều biết đại tiểu thư nhà họ Lạc.
Nếu như không có tôi… thì tốt biết bao.
Năm năm cầu y, tôi đã từng nói:
“ mươi năm là quá đủ rồi, Tiểu Minh mãn nguyện.”
Chúng tôi quay về Lạc gia. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nhưng chị lại rời đi.
Chị để lại một bức thư. Trong thư viết:
“Em trai, hãy cố gắng sống thật lâu, đợi chị đến cứu em.”
Không tìm được chị.
Chỉ mỗi vài năm mới có một tin nhắn truyền về.
Có khi chị ở cực Bắc giá lạnh.
chị vang lên miệng chim truyền tin:
“Đừng lo cho chị, chị đang ở phương Bắc, chờ tìm được thuốc dẫn rồi chị sẽ đi.”
Tôi nhớ chị vốn rất sợ lạnh. Mỗi khi đông về, chị luôn dựng pháp trận sưởi ấm, trừ khi cần thiết, còn thì chẳng bao giờ chịu ra khỏi .
Có khi chị ở Nam Cương.
Chị nói:
“Chị một cổ sư Nam Cương. Nếu được tuyệt kỹ của hắn, biết đâu tìm được cách chữa cho em.”
Trong chị tràn đầy niềm vui.
Nhưng tôi biết rõ — chị sợ côn trùng lắm.
Tôi càng nghĩ càng thấy xót xa.
Chị đã trải những suốt chừng ấy năm?
Rồi chị trở về.
Đen sạm đi nhiều, không còn dáng vẻ thần tiên thanh thoát như trước. Nhưng chị vẫn xinh đẹp, vẫn thiên phú hơn người, và —
chị đã cứu mạng tôi.
Ánh mắt chị kiên định nói với tôi:
“Chị muốn cứu thêm nhiều người .”
Mọi người đầu chị là Lạc thần y.
Nhưng chị càng lúc càng mệt mỏi.
Chị từng ngất xỉu. Một người tự xưng là sư phụ chị xuất hiện, đưa chị đi một thời gian.
Những từng tôn xưng chị là Lạc thần y đầu lộ ra bản mặt bẩn thỉu, xấu xí.
Tôi căm ghét đến cực điểm.
Tôi muốn giết sạch bọn chúng!
Muốn đè đầu bọn chúng dưới chị để nhận lỗi!
Chị biết hết.
Nhưng chị chỉ nói:
“Chị chỉ mong không thẹn với lương tâm.”
Tôi vô dụng. Dù đã dốc hết sức lực, tôi vẫn không bảo vệ được chị.
Tôi từng nghe những đáng ghê tởm đó thì thầm:
“ bé Lạc Gia kia làm Lạc thần y bao nhiêu năm, chắc hẳn tích lũy không ít của cải. Đợi chị em nhà đó chết đi, ta sẽ tiêu diệt ma tộc rồi chia nhau tài sản của Lạc phủ…”
Nực cười.
Còn tài sản ?
Bao năm , để cứu người, Lạc gia vẫn phải bù lỗ mua dược liệu.
Chị thường cúi đầu xin lỗi chúng tôi. Nhưng sao chúng tôi có trách chị được?
Mẹ nói:
“Tiền tiêu rồi kiếm lại được. Chỉ cần Gia Gia vui vẻ là được.”
Cha nói:
“Gia Gia, sau lưng vẫn còn gia đình. muốn làm cứ làm.”
Tôi nói:
“Chị không sai. Chị đừng sợ.”
Tôi trừng mắt, trút hơi thở cuối cùng.
“Chị ơi… nếu có kiếp sau…”
Phiên ngoại Lạc Minh 2
Dù tôi thật ra rất muốn được làm anh.
Nhưng chị tôi — là người chị tốt trên đời này.
Chị vừa thông minh lại xinh đẹp.
Chị không thích làm bài tập, không thích hành, cũng chẳng sao.
Chị không thích thì… để tôi thay là được.
Chị hay chọc ghẹo tôi.
Nhưng tôi yêu chị.
Tôi nguyện mãi mãi làm đuôi nhỏ đi theo chị suốt đời.
nên…
các người có hiểu vì sao ngày chị tôi kết hôn, tôi lại khóc tơi bời như không?
Tôi biết rồi…
Không trách được lần đầu Hạ Tự , tôi đã thấy ghét hắn đến thế.
Cho nên tôi đã rộng rãi chia phần combo “Ha nào đó” mà chị tôi mua cho… cho hắn luôn.
Tôi không ngốc.
Chắc chắn là tôi lại vô tình làm chị giận mất rồi!
Còn về Tiểu Bạch Hoa ấy hả?
Cô ta… là tự muốn ăn thôi!
Và còn một câu này , nói cho rõ:
“Tiểu Bạch Hoa, cô làm ơn đừng lằng nhằng theo tôi được không?”
-Hết-