Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giáo viên trách:
“Đừng làm bạn sợ, Phỉ Nhi chưa quen trường, mọi người phải giúp đỡ bạn ấy nhiều .”
Đám nam náo nhiệt: “Biết rồi ạ!”, “Thầy yên tâm!”, “Bạn cứ để bọn em lo!”…
Thầy gật hài lòng, rồi bất ngờ chuyển giọng:
“Bạn Phỉ Nhi thành phố lớn, từng trải, lực xuất sắc, hôm nay đảm nhận vai trò lớp trưởng.”
Ngay lập tức, tiếng reo hò biến mất, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Thầy dừng một chút, nhìn tôi:
“Đinh làm lớp phó, hỗ trợ bạn Phỉ Nhi sớm làm quen lớp.”
Tôi thấy rất khó chịu.
Một người tới, chẳng quen ai, ai biết tính cách ra sao, dựa đâu mà làm lớp trưởng?
Chắc lúc đó tôi không dễ coi, và tôi không đứng lên thể hiện gì .
Thầy cau mày, nhìn tôi :
“Thừa nhận người khác giỏi hơn mình, khó thế sao?
“Ba người đi , ắt có người là thầy, đạo lý ấy em không hiểu à?”
Từng câu đánh tôi.
Tôi nhẫn nhịn, cuối vẫn phải cúi trước uy quyền giáo viên:
“Vâng, thầy yên tâm, em hỗ trợ bạn tốt.”
Cảm giác đó…
Giống nuốt phải con ruồi chết, còn phải giả vờ ngon miệng.
Tống Phỉ Nhi không phải dạng vừa. Tan , cô ấy rụt rè bước bàn tôi.
“Lớp trưởng…”
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy.
Cô cắn môi dưới, khuôn trắng trẻo tinh khôi, ra vẻ sắp khóc – đúng là…
Trà xanh chính hiệu.
“Lớp trưởng Phỉ Nhi, cậu làm vẻ đó là có ý gì? Tôi có bắt nạt cậu đâu?”
Tôi bực mình – dám bày trò này trước lớp à!
“Không có…” Giọng cô ấy nhỏ muỗi, “Lớp trưởng Đinh , không có ý tranh vị trí cậu, , cái gì chưa hiểu, cậu đừng giận mà…
“…Là thầy không trước … Hay là, tụi mình đi thầy, nhờ thầy trả vị trí lớp trưởng cho cậu nhé…”
Cô ấy tỏ vẻ rất chân thành.
Tôi nghe chuyện nhất thế giới.
Chuyện thầy đã quyết, tôi còn chưa kịp bày tỏ bất mãn lúc nãy, giờ mà đi ? Muốn thầy ấy nghĩ tôi không biết điều tận địa ngục à?
Tôi nhìn cô ấy kỹ càng, thẩm vấn.
Con nhỏ tâm cơ!
Rõ ràng là giờ ra chơi, nhưng vì cô mà lớp trở nên yên tĩnh dần.
lớp dõi mắt về phía này, không ai dám lên tiếng.
Tống Phỉ Nhi đột nhiên khóc òa, giọng to rõ:
“ không cố ý đâu, Đinh , trả lớp trưởng cho cậu, cậu đừng giận mà… hu hu…”
Tôi bỗng hiểu nỗi bất lực những cô gái bình thường khi đối “trà xanh” – khi “đạo đức giả” treo lơ lửng trên cổ, muốn thoát ra khỏi cái gông xiềng ấy… thật quá khó!
Mọi người xung quanh đều chờ câu trả lời tôi, càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đầy mong đợi.
Tôi bị ép dồn đường , chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng cô :
“Bạn Tống, làm tốt vai trò lớp trưởng bạn đi, không ai làm khó bạn .”
Ngay lập tức, Tống Phỉ Nhi nín khóc mỉm , nắm lấy tay tôi, lắc lắc làm nũng:
“Biết ngay là Đinh tốt nhất mà! lớp, cậu không bỏ rơi đâu nhỉ?”
Tôi: …
Tôi tức bật .
Nhìn cái kiểu đằng chân lân đằng cô kìa!
“Giúp!” – tôi kéo dài giọng – “Không chỉ tôi giúp, mà lớp này đều giúp!”
Tôi liếc nhìn đám hóng chuyện xung quanh, hỏi thẳng:
“Có phải không mọi người?”
“Phải!” – Mấy nam hô hố, mấy nữ thì người im lặng, người bĩu môi…
——-
Thầy thực sự “yêu thương” Tống Phỉ Nhi.
Trong kỳ kiểm tra đánh giá tiên sau khai giảng, Tống Phỉ Nhi – “công chúa từng trải, lực ưu tú” – đừng là top 5 toàn khối, top 5 trong lớp không lọt nổi.
Tổng điểm còn thấp hơn tôi 13 điểm.
Thầy tìm cho cô đống lý do:
Nào là không quen khí hậu, chưa thích nghi phương pháp dạy ở đây, đề bài quá đơn giản khiến có tư duy linh hoạt dễ sai…
Thầy an ủi cô : “ ổn thôi, thích nghi là mà.”
Rồi quay sang dặn tôi: “Việc lớp em phải gánh vác nhiều hơn, đừng có mang danh lớp phó mà không làm gì!”
Tôi bật ngay tại chỗ – thể Tống Phỉ Nhi từng làm việc lớp vậy.
Thầy trừng mắt nhìn tôi, tôi cúi giả vờ làm nấm.
khi Tống Phỉ Nhi lớp, mỗi lần giao vụ, câu mở thầy luôn là:
“Lớp trưởng Phỉ Nhi phụ trách chính”, sau đó gọi tôi hoặc các cán bộ lớp khác hỗ trợ.