Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dĩ nhiên, thì toàn bọn “cựu binh” tôi làm.
Xong xuôi mọi thứ, thầy Chung lại nhanh chóng khen ngợi Phỉ Nhi:
“Tổ chức tốt, làm hiệu quả!”
Những người thật sự công sức như tôi, không tránh khỏi lời thì thầm:
“Thiên vị mù luôn rồi! Chắc là bà con thân thích quá!”
“Thân thì không mức này! Tuần trước, tôi thấy thầy đích thân đưa cổng trường, tiễn lên xe riêng, còn cúi đầu chào người trên xe !”
“Chắc nhà có chức có quyền…”
“Tôi nghe là con gái ông tân huyện trưởng, chính miệng với mấy bạn cùng phòng.”
Cả lớp im bặt.
Thế giới người lớn – tôi không đồng tình, … hiểu.
—-
Gần giữa học kỳ, lớp tiến hành bình bộ học xuất sắc – biểu quyết bằng cách giơ .
Tên tôi được đọc trước – cả lớp gần như đồng loạt giơ thông qua.
lượt Phỉ Nhi, tôi không giơ . Vẫn là câu cũ – dựa vào cái ?
làm lớp trưởng chẳng động động chân vào , được giáo viên nuông chiều. Tôi không có nghĩa vụ chiều theo . Vài bộ lớp khác không giơ – những người thực sự làm đều không thích gái được ưu ái cách quá đáng này.
tôi là những người “lão làng” lớp, ít nhiều có sức ảnh hưởng. Cộng thêm số nữ vốn đã không ưa với cái kiểu làm nũng giả tạo…
Cuối cùng, có 23 phiếu – không được quá nửa.
Phỉ Nhi lập tức đỏ mắt, gục xuống bàn khóc thút thít.
Thầy Chung mặt lạnh như tiền. Lẽ chuyển sang người tiếp theo, thầy lại cố tình ngưng lại, bắt cả lớp phiếu lại lần .
Tuổi mười bảy mười tám – cái tuổi lòng tự trọng và công lý lên cao.
Biểu quyết lại – 25 phiếu.
thêm hai người – vẫn không được quá nửa.
Lớp học yên tĩnh mức có thể nghe rõ nức nở của Phỉ Nhi.
“Các em bị làm sao vậy?!”
Thầy Chung bỗng nổi trận lôi đình, đập mạnh xuống bục giảng – “Bốp!” – vang dội.
“Phỉ Nhi là lớp trưởng của lớp mình, các em không em ấy làm bộ ưu tú, chẳng để lớp khác cười vào mặt sao?
“Phỉ Nhi đã làm bao nhiêu ! Thành tích thuộc hàng xuất sắc! Dù không ơn, thì ít công bằng công chính chứ!”
Tôi không lúc đó có bao nhiêu bạn lớp như tôi – bên ngoài thì cúi đầu im lặng, bên thì cười nhạt…
tôi rõ, ánh mắt của thầy Chung đang quét như d.a.o về phía tôi. Mấy câu sau đều đầy ẩn ý:
“ đám học lớn rồi, chuyện nhỏ như bầu nhìn sắc mặt người khác?
“Có người lòng dạ hẹp hòi, cứ tưởng mình bị cướp mất thứ , không tự nhìn lại bản thân!
“ học giỏi thì có ích ? Đức – Trí – Thể – Mỹ mới là toàn diện! Học bao nhiêu năm toàn đổ vào bụng chó à?!
“ các em cơ hội cuối cùng – phiếu lại lần !”
Dứt lời, có người lớp nhỏ giọng:
“Muốn chắc thì công bố kết quả luôn đi! Còn bầu với bán ?”
Người là nam , tuy giọng nhỏ đầy thách thức và khinh thường.
Thầy Chung từ trước giờ chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Ông ấy sững người, mặt đỏ bừng như máu, rồi nổi điên đập bàn liên tục:
“Ai?! Ai vừa ?! Đứng dậy tôi!”
Lời cậu bạn đó , thực chất là lòng của không ít người lớp – không ai lên .
Thầy Chung sau hồi gào thét, tức giận đập cửa đi.
Cả lớp nhìn nhau ngơ ngác.
Tôi và vài bộ lớp nhanh chóng bàn bạc, hoàn thành nốt phần bình còn lại, rồi ghi kết quả giấy. Đại diện môn Anh mang nộp – vì thầy chủ nhiệm là giáo viên dạy Anh.
—–
Chuyện đó, vốn nên kết thúc tại đây.
Nửa tháng sau, danh sách “ bộ học ưu tú” được công bố. có mỗi Phỉ Nhi là được cấp tỉnh, còn lại toàn bộ đều ở mức thành phố, huyện, trường…
Lúc này, mọi người lập tức hiểu vì sao hôm đó thầy Chung lại tức giận vậy.
Ông ấy muốn bảo vệ vị trí .
Thế giới này không đáng sợ vì nghèo – đáng sợ vì bất công.
Khi bảng vinh danh được dán lên, lớp tràn ngập bầu không khí ủ dột, học lớp khác bắt đầu thắc mắc.
khối, mỗi năm có hai suất ưu tú cấp tỉnh – rõ ràng có nhiều bộ giỏi hơn Phỉ Nhi!