Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Vì có thành tích xuất sắc trong kỳ thực tập, tôi thuận lợi ở lại làm việc tại Văn phòng luật Đức Thanh, trở thành một luật sư chính thức.
Hôm ấy, có một người phụ nữ ăn mặc giản dị tìm đến văn phòng, nhất quyết đòi được hỗ trợ pháp lý.
Dù đồng nghiệp đã nói với cô ta rằng muốn xin trợ giúp pháp luật thì phải đến cơ quan tư pháp, nhưng cô ta vẫn bám chặt trước cửa không chịu rời đi.
“Tiểu Giang, hay em ra khuyên chị ta thử xem?” – Luật sư Trần nói với tôi.
Tôi đi về phía người phụ nữ. Thấy tôi, mắt cô ta sáng rỡ, nắm chặt tay tôi không buông, van nài tôi giúp.
Cô ta nói chồng mình vì cá độ mà nướng sạch tiền của trong nhà, lại còn suốt ngày uống rượu rồi bạo hành vợ. Cô ta muốn ly hôn nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Luật sư Giang, tôi xin cô, giúp tôi với… Nếu lần này không ly hôn được, tôi sẽ bị đánh đến chết mất!”
Tôi nhìn vết sẹo chi chít trên cánh tay cô ta, bất giác nhớ đến mẹ mình – lòng tôi mềm nhũn.
Tôi đồng ý theo cô ta về nhà, xem thử các bằng chứng cô ta thu thập được để tư vấn thêm.
Nhà người phụ nữ đó ở một khu tập thể cũ nát trong khu phố cổ.
Vừa bước vào, khi tôi đang cúi xuống đổi giày, cô ta bất ngờ nhảy ra ngoài rồi khóa cửa trái lại.
“Luật sư Giang, xin lỗi… Tôi cũng bị ép mà…”
Tôi quay đầu lại, hoảng hốt khi thấy một người đàn ông từ phía trong đi tới.
Một vụ việc từng đọc thấy trong hồ sơ, giờ đây lại xảy ra ngay với chính tôi.
“Đưa điện thoại đây. Tôi khuyên cô ngoan ngoãn chút đi, không thì con dao này không có mắt đâu.”
Người đàn ông giơ dao chĩa về phía tôi, ánh mắt dâm tà quét từ trên xuống dưới, khiến tôi buồn nôn.
Nước mắt tôi lập tức tuôn ra.
“Anh ơi… van anh tha cho tôi… các anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa hết…”
“Tôi không cần tiền. Tôi chỉ muốn nếm thử hương vị của cô em xinh xắn này thôi…” Thấy tôi có vẻ yếu đuối, hắn ta ném dao sang bên, lao tới định ôm lấy tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi rút chai xịt hơi cay trong túi quần ra, xịt thẳng vào mắt hắn.
“Á! Mắt tôi! Á á á…” – hắn gào thét, nước mắt nước mũi tèm lem, quằn quại ngã xuống đất.
“Tôi giết cô!” – hắn quờ quạng vung tay muốn chụp lấy tôi, nhưng tôi đá liên tiếp mấy cú, ép hắn ngã trở lại.
Có nằm mơ hắn cũng không ngờ, tôi từ hồi cấp ba đã học tự vệ với Mạnh Húc, lên đại học còn tham gia câu lạc bộ Taekwondo.
Vừa rồi giả yếu đuối chỉ là diễn thôi.
Kệ hắn nằm đó rên rỉ, tôi lục điện thoại ra, gọi cho Mạnh Húc.
9.
Hai mươi phút sau, Mạnh Húc và đồng đội phá cửa xông vào.
“Có bị thương không?” – anh vội lao đến trước mặt tôi, lo lắng hỏi.
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay anh: “Đội trưởng Mạnh, em sợ lắm… suýt chút nữa là…”
“Cô nói bậy! Cảnh sát, đừng nghe cô ta vu khống, tôi còn chưa kịp đụng vào cô ta mà…” – gã đàn ông bị còng tay hét ầm lên.
Mạnh Húc chỉ liếc mắt một cái, hắn lập tức câm bặt.
Anh quay sang tôi, tôi đã tự giác đứng thẳng lại.
Tôi kể lại sơ lược sự việc, nghi ngờ cặp đôi kia không phải lần đầu làm chuyện này.
Về đến đồn cảnh sát, tôi phối hợp lấy lời khai.
Người phụ nữ kia cũng bị bắt về thẩm vấn.
Không lâu sau, hai kẻ đó đã khai nhận hết hành vi phạm tội.
Trước tôi, đã có ba cô gái khác trở thành nạn nhân – toàn là những người mới ra trường, còn non nớt, dễ mềm lòng.
Gã đàn ông kia dựa vào tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần để thoát tội, dù có bị tố cáo cũng chẳng bị bắt.
Cộng thêm việc các cô gái sợ tai tiếng, sợ ảnh hưởng đến tương lai lấy chồng, nên đành nhẫn nhịn.
Cho đến lần này, người phụ nữ nhìn nhầm người – lại đụng trúng tôi…
“Về sau nhớ cẩn thận hơn, xã hội này có đủ loại người xấu.” – Mạnh Húc nói.
“Với lại cái bình xịt kia là hàng cấm, tịch thu luôn.” – anh vỗ nhẹ lên đầu tôi, rút chìa khóa xe ra định đưa tôi về.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, tôi bỗng thấy có người đứng dưới tán cây ven đường.
“Anh Khải?” – đi tới gần nhìn kỹ, đúng là sư huynh Vương Khải.
Cũng chính là người từng giả làm bạn trai tôi khi chơi trò thử thách năm nào.
Từ sau khi anh ấy tốt nghiệp, chúng tôi mất liên lạc. Nghe nói anh ấy vào làm ở một văn phòng luật danh tiếng.
Tôi giới thiệu sơ qua hai người, sau đó bắt đầu trò chuyện cùng Vương Khải.
“Hiếm khi gặp lại, nếu rảnh thì tối nay cùng đi ăn cơm chứ?” – anh xem đồng hồ, ánh mắt đầy mong chờ.
Tôi liếc sang Mạnh Húc bên cạnh – sắc mặt không cảm xúc – rồi cười toe toét gật đầu.
“Cảm ơn đội trưởng Mạnh, em đi trước nhé!”
Tôi bước theo Vương Khải rời đi, để lại Mạnh Húc đứng đờ người tại chỗ.
10.
“Người lúc nãy – đội trưởng Mạnh, chính là người em thích phải không?”
Vương Khải vừa gọi món xong, bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy. Đẹp trai ha?”
Hồi đại học, tôi và anh ấy cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ tranh biện.
Với ngoại hình cao ráo sáng sủa, Vương Khải từng là tâm điểm của rất nhiều nữ sinh.
Thế nhưng anh lại luôn lạnh lùng với những người chủ động theo đuổi.
Cũng vì tôi không có hứng thú đặc biệt với anh, nên lại thân hơn cả.
Đôi khi anh sẽ kể tôi nghe về những điều phiền lòng, tôi cũng từng kể anh nghe về Mạnh Húc.
“Tôi thấy anh ta không phải là không có cảm giác với em đâu, lúc nãy hai người đi xa rồi mà anh ta vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn theo.”
“Nếu cần, cứ tìm tôi, đàn ông nhiều khi phải bị kích thích một chút mới chịu tỉnh ra.” – anh cười nhẹ.
“Vậy thì cảm ơn sư huynh nhé!” – tôi cười đáp.
“Đừng chỉ hỏi tôi, em có bạn trai chưa?”
“Chưa.” – anh nhìn tôi, ánh mắt bỗng hiện lên một tia buồn không rõ nguyên do.
11.
“Về nhà chưa?” – Vừa bước qua cửa, tin nhắn của Mạnh Húc đã tới.
Tôi nhớ lại lời sư huynh, quyết định tạm thời để anh ấy chờ một chút.
Tôi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, nhưng phát hiện… mất nước!
Lục lại điện thoại mới thấy thông báo của ban quản lý gửi từ ban ngày: sửa ống nước, cắt nước ba ngày.
“Đội trưởng Mạnh, em có thể qua nhà anh không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, Mạnh Húc đã gọi điện đến, rồi lái xe đến đón tôi về nhà anh.
Để tiện đi làm, anh mua một căn hộ hai phòng một phòng khách gần trụ sở công an thành phố.
“Em ở tạm đây nhé, chỗ anh làm có phòng nghỉ, mấy hôm nay anh ngủ tạm đó là được.”
Tôi tựa vào cửa, nhìn Mạnh Húc cúi người trải ga giường.
Sau khi tan ca, anh thay áo thun, cổ áo hơi rộng, lộ ra phần cơ bụng rắn chắc dưới lớp vải, thoáng cái khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Chẳng phải có hai cái giường sao…”
“Đừng quên anh là đàn ông.” – Anh đứng thẳng người, nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười mỉm.
Câu đó… có ý gì?
Anh không còn xem tôi là trẻ con nữa?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không chớp.
Anh nhẹ nhàng nhéo má tôi một cái.
“Anh đi đây, ngủ sớm đi, hôm nay chắc em cũng mệt rồi.”
Khi cửa đóng lại, tôi vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó.
Má tôi – nơi vừa bị anh chạm vào – như vừa bị điện giật.
Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ nổi, ôm chăn lăn qua lộn lại, bực bội khó chịu.
Mạnh Húc… rốt cuộc là anh có ý gì đây…
12.
Chiều hôm sau gần hết giờ làm, Mạnh Húc gọi điện, nói đội anh tổ chức tiệc liên hoan, hỏi tôi có muốn đi không.
Tim tôi lập tức nhảy loạn cả lên.
Đi chứ, tất nhiên là đi rồi.
Khi tôi và Mạnh Húc tới phòng riêng, mọi người đã có mặt đông đủ, chừa lại hai chỗ trống giữa bàn cho bọn tôi.
Cả phòng toàn đàn ông, nhìn tôi mà cười cười đầy ẩn ý.
Chỉ có hai nữ cảnh sát ngồi một góc, sắc mặt không mấy vui vẻ.
“Đội trưởng Mạnh đến muộn, phạt ba ly!” – Ai đó đưa anh một chén rượu trắng.
Anh cười nhẹ, tháo một chiếc cúc áo, sảng khoái uống cạn.
“Mỹ nhân nhỏ, xem thực đơn đi, có gì thích ăn thì gọi thêm nhé.”
Người đàn anh ngồi cạnh tôi đưa thực đơn, rồi rót cho tôi một ly rượu dâu, bảo là ngon và đẹp da.
Món ăn lần lượt được mang lên, Mạnh Húc không ngừng gắp cho tôi, mà toàn gắp đúng món tôi thích.
Tôi đang ăn rất ngon lành thì nhận được một cuộc gọi công việc, đành phải ra ngoài nghe máy, tiện thể ghé nhà vệ sinh.
Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng trò chuyện bên ngoài.
“Tĩnh Tĩnh, vé concert cậu tặng đội trưởng Mạnh, anh ấy nhận thật à?”
“Ừ đấy, đến lúc đó là có thể cùng anh ấy đi xem rồi, nghĩ thôi đã vui rồi!”
“Đỉnh quá, mình tặng đồ cho anh ấy toàn bị trả lại, vẫn là cậu có sức hút.”
“Cũng không hẳn… À, cậu biết cô gái đi cùng đội trưởng Mạnh hôm nay là ai không?”
“Nghe nói cô ấy từng gặp biến cố, sau đó được nhà đội trưởng Mạnh nhận nuôi. Chắc anh ấy chỉ thương hại cô ấy thôi.”
Trái tim tôi như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào.
Chỉ là thương hại sao? Nếu ngay từ đầu là vì thương hại, vậy bây giờ thì sao…
Trở lại bàn ăn, tôi càng nghĩ càng thấy chua xót, liền nốc cạn ly rượu trước mặt.
“Đừng uống nhiều, rượu này mạnh đấy.” – Mạnh Húc đưa tay định cầm ly rượu của tôi đi.
“Anh lo việc của anh đi!” – Tôi trừng mắt, giật lại ly, rồi giận dỗi uống thêm mấy ly nữa.
Khi tàn tiệc, mặt tôi nóng ran, dạ dày như có lửa đốt.
13.
Khi xe đưa tôi về đến dưới khu chung cư của Mạnh Húc, tôi đã say đến nỗi đi không nổi.
Mạnh Húc bế tôi lên theo kiểu công chúa, đưa thẳng vào nhà.
Anh đặt tôi lên sofa, pha một ly nước mật ong rồi từng chút từng chút đút tôi uống.
“Khó chịu lắm đúng không, loại rượu ngọt này hậu vị mạnh lắm đấy.”
“Sau này anh không có ở đó, em không được uống rượu nữa, nghe chưa?”
Tôi nhìn dáng vẻ dịu dàng quen thuộc của anh, mũi chợt cay xè, nước mắt rơi lúc nào không hay.
“Đội trưởng Mạnh, anh đối xử với ai cũng nhẹ nhàng chu đáo như vậy sao?”
“Anh quản tôi làm gì chứ, anh có định quản tôi cả đời không?”
Trong mắt anh thoáng hiện nét bối rối: “Dao Dao, em say rồi…”
“Mạnh Húc, em hỏi anh lần cuối – anh có muốn em hay không?”
Tôi thực sự không muốn mối quan hệ này cứ mập mờ mãi như vậy nữa.