Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tôi có một anh sếp khờ nhưng lại lắm tiền rửng mỡ, thú vui hàng của anh là “khen” tôi ép tôi nhận tiền.

Ví dụ tôi mặc một cái váy hai dây đi họp lớp, cởi áo khoác chưa đầy ba giây thì anh hung dữ quẳng ra một câu: “Mặc áo khoác vào, tháng tôi thưởng thêm 3 vạn.”

Cứu với, tôi có tài đức gì mà lại có một anh sếp thiện lương tuyệt vời thế chứ!!!

1,

Điều mà tôi xấu hổ nhất cuộc đời kể đến cái năm 19 tuổi , tôi trót dại mà đắc tội cái tên Tống Kim có thù tất báo đó.

Truyện xưa kể rằng vào một 8 năm trước, tôi đang đường đi tắm, đi tôi cắm vào điện thoại đọc tiểu thuyết. Tôi đọc mải mê đến nỗi không nhận ra nhầm vào nhà tắm nam.

, đi nhầm vào thì đi ra, dù sao tôi không ngại thì người ngại sẽ là người khác. Nhưng ngờ, tôi vào phòng tắm nam thì trượt chân ngã trước một người. Tôi lại tự an ủi bản thân, tệ lắm thì vào viện nằm giường hai bữa, dăm bữa nữa tui lại là một hảo hớn.

Nhưng họa vô thì đơn chí mà, lúc tôi ngã xuống, cái tay không nghe lời của tôi lại tầm với với chiếc khăn tắm của người ta nên nó cứ thế, thuận theo, kéo xuống…

Giây phút đó, tôi chỉ biết chằm chằm vào cái khăn tắm tay, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chui vào đó tự kết liễu, chẳng biết giấu vào đâu nữa.

tôi có không cố ý thì những gì nên hay không nên tui cũng đều . Ừm, đúng , người đó là Tống Kim.

Tôi lại một lần một lần nữa an ủi bản thân, nếu tôi không ngại thì người ngại sẽ là Tống Kim, dù sao chỉ có trời biết, đất biết, Tống Kim biết.

Nhưng sự việc lại Ngô Thanh – người bạn cùng phòng quý hóa của tôi tung tin, chuyện cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm đến cả trường đều biết tôi thích Tống Kim – sinh viên đứng đầu trường A.

Từ đó trở đi, tôi cái tên Tống Kim có thù tất báo kia ghi hận, một thời kỳ đại học đen đủi, khổ sở mở ra.

Cuối cùng tôi cũng vượt qua được đến tốt nghiệp đại học, đêm đó tôi háo hức ăn mừng vì được giải thoát khỏi những tháng anh áp bức.

Nhưng ai mà biết được rằng ngay đầu tiên đi làm, cấp trực tiếp của tôi lại chính là anh.

Xuất phát điểm giống nhau nhưng bởi vì anh được thừa kế khối tài sản khổng lồ của cha mà một đi lên thành một tên tư bản độc ác, đồng thời trở thành cấp trực tiếp của tôi.

Vì cái túi tiền khô quắt của , tôi chỉ có thể ngoan ngoãn, nịnh nọt mà nghe theo anh. Tống Kim chỉ hướng đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây, anh mà chỉ hướng tây thì tôi dù có lết cũng lết đến hướng tây.

2,

Tôi vẫn nhớ một sự việc xảy ra cách đây 5 năm, đó là tháng thứ hai tôi đi làm.

vào văn phòng, chưa kịp ngồi ấm m.ô.n.g thì một nữ ngôi sao giải trí dáng người quyến rũ vào văn phòng của anh.

Tôi không khỏi cảnh tượng với nụ cười gian . Nhưng chưa kịp tưởng tượng đến dáng vẻ Tống Kim nữ minh tinh mê hoặc và đốt cháy dục vọng thế thì tôi người phụ nữ đó ném ra ngoài văn phòng.

Chậc, mà không ngờ Tống Kim không được nha!

Tôi cười khúc khích, đầu gối chống lên bàn, cằm tựa vào bàn tay rồi tự nghĩ thầm đến là vui vẻ.

Đột nhiên nghe được người đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Thư ký Tạ, lăn vào văn phòng ngay tôi!”.

Tôi dọa nhảy dựng người, lập tức đứng dậy rồi lớn tiến đáp lại: “Tới ”.

Tôi theo thói quen trộm liếc mắt người đó bắt gặp anh mũi đen thui đứng tại cửa phòng làm việc. giống kiểu tôi thiếu nợ anh mười tám vạn .

Kết quả là anh phòng chỉnh đốn tôi suốt mấy tiếng , miệng anh độc đến nỗi tôi xấu hổ chỉ muốn tìm khối đậu khuôn đ.â.m đầu vào c.hết xong.

Không được, không được, tôi không thể ch.ết. Hơn mười năm trước ông bô tôi bảo tôi có mệnh phát tài, tôi muốn giữ mạng lại để hưởng thụ cuộc sống của người có tiền cơ.

à? Giữ lại chỗ quả thực chính là lãng phí không khí! Người đến cũng vào, coi tôi ra cái gì ”.

Anh mới là í, cả nhà anh đều là ! tôi không nhịn được mà oán thầm.

Oán xong tôi lại liếc trộm Tống Kim bắt gặp dáng vẻ anh ngập tràn lửa giận, mày viết rõ hai chữ bất mãn.

Tôi lại oán thầm Tống Kim .

Tống Kim là cái đồ nhà tư bản độc ác, suốt chỉ biết chèn ép tôi , nhiều thư nhưng chỉ mắng mỗi tôi.

Đương nhiên là tôi chỉ dám nghĩ chứ bên ngoài vẫn giả bộ khúm núm, không dám phản dame lại.

quên đi, đi ra ngoài.”

Tôi nghe xong thở phào một hơi, trộm cười rồi chạy ra khỏi phòng.

đi ra thì tôi đồng nghiệp tụ tập lại một đống ở trước cửa, mọi người ăn ý giả bộ nhưng không có gì xảy ra, đồng loạt trở lại chỗ ngồi làm việc.

Sau đó tôi có thêm một tên gọi mới, thay vì thư Tạ, đồng nghiệp sẽ gọi tôi thành: “Thư , cầm cái văn kiện kia đến giúp tôi với.”

“Thư , cô giúp tôi…”

Tôi: …

Tùy chỉnh
Danh sách chương