Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9 (END)

Cô bé xong cười khúc khích, “ ơi, thật đáng yêu~”

“Thật ? Đầu bị hói, đáng yêu chứ?” Tôi lấy chiếc gương nhỏ của mình ra ngắm qua ngắm lại.

Tôi thấy Tống Kim đang đứng sau lưng mình, mỉm cười những nếp nhăn hằn trên , tôi ngượng ngùng cất gương ông ấy: “Tôi có đáng yêu không?”

Ông ấy không nên cười hay nên khóc, nhưng cúi xuống hôn lên khuôn đầy tàn nhang và nếp nhăn của tôi: “Đáng yêu, đáng yêu.”

Tôi nắm tay ông ấy, vẻ nghiêm túc trả lời: “Ông già, tôi cũng thấy ông cũng rất đáng yêu. đáng yêu.”

Ông ấy lại đỏ sau khi tôi nói xong.

Ông ấy lấy máy ảnh trong ba lô ra và nói cô bé: “Cháu gái, cháu có chụp giúp ông và vợ ông vài tấm không?”

“Được ạ.” Cô bé vui vẻ nhận lấy máy ảnh, ông ấy nắm lấy tay tôi đứng dậy, máy ảnh chớp nháy chụp lại khoảnh khắc ấy.

Cuối cùng, ông ấy nài nỉ tôi chụp thêm vài tấm cùng ông ấy dưới gốc Cây Nguyệt Lão.

Trong bức ảnh đó, tôi và ông ấy đứng cạnh nhau, nắm tay nhau thật chặt, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính.

Xế chiều, ông ấy đưa tôi ngắm hoàng hôn.

Ông ấy khoác áo lên cho tôi giống ngày ấy, rồi ôm vai tôi cùng tôi chờ hoàng hôn từ từ lặn xuống.

Chúng tôi đã kết làm bạn đời dưới sự chứng kiến của những tia nắng hoàng hôn.

“Ông già, ông có yêu tôi không?” Tôi ngắm hoàng hôn và một câu mà tôi cả đời cũng không chán.

Sau khi Tống Kim lấy áo khoác trong ba lô ra quấn quanh tôi, ông ấy cúi đầu nghiêm túc nói tôi: “Tôi yêu em, và tôi sẽ yêu em, dù cho kiếp này hay là kiếp sau.”

“Kiếp sau, em cũng muốn làm vợ anh.”

“Được rồi, kiếp sau em sẽ là vợ phá phách của anh.”

“Ừm.”

Con của Tống Kim và Tạ Ý——Câu chuyện nhỏ của Tống Ái Ý.

Khi nhỏ, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có hiểu được tại cha lại đặt tên cho tôi là “Tống Ái Ý”.

Vì cái tên này mà tôi đã bị các bạn cùng lớp cười nhạo suốt một năm sau khi học.

Họ đều nói tên tôi lỗi thời, tôi cũng cảm thấy , giống tên của thế hệ ông tôi, vì chuyện này mà tôi cùng mẹ tôi đã khóc náo mấy lần.

Cuối cùng, mẹ tôi tức giận mức phải bàn bạc cha tôi việc đổi tên cho tôi.

Nhưng khi cha tôi được, ông tỏ ra không đồng ý và quyết liệt từ chối yêu cầu của tôi.

Tôi khóc to, ông ấy đành phải kiên nhẫn kéo tôi sang một bên và giải .

Ông ấy nói họ của ông ấy là Tống, tên mẹ tôi là Ý, vì ông ấy yêu nên đặt tên tôi là “Tống Ái Ý”.

Nói xong ông ấy nở một nụ cười ngọt ngào, nhướng mày nhìn tôi: “Thằng nhóc này, con không hiểu được yêu giữa ta và mẹ con đâu.”

“Nhưng nó lỗi thời quá…” Tôi mím môi, trầm giọng phàn nàn: “Cha không dùng con làm cụ để rải cẩu lương được, huhuhu~”

Mẹ tôi tới đó liền cười đau cả bụng.

Cha tôi cũng muốn cười nhưng ông phải nghẹn lại.

Ông làm bộ cực kỳ nghiêm túc nói: “Dù thì cha cũng không đổi tên cho con được”.

Tôi nhìn cha tôi bằng cặp khinh khỉnh.

“Nếu cha không sửa tên cho con, con sẽ kể cho mẹ bức cha viết cho mẹ năm đó”, tôi lấy con át chủ bài ra, khí thế mạnh mẽ cảnh cáo ông.

Cha tôi đỏ bừng xấu hổ: “Thằng nhãi này, đừng có chọc cha.”

“Thật ? đâu?” Mẹ tôi đặt tay lên vai cha tôi, lắc liên tục: “ em lại không ?”

Cha tôi bị lắc mức xin tha: “Được rồi, anh sẽ đưa cho em mà”.

Sau đó, cha tôi ôm lấy vai mẹ tôi, lấy ra cuốn sách toán cấp mà mẹ tôi hồi đó ghét học nhất, có một bức kẹp trong đó.

Nội dung bên trong sau:

[—Chào cậu Tạ Ý!

là Tống Kim, cậu!

cũng không bản thân cậu từ khi nào.

Chắc là mỗi khi nhìn thấy cậu, liền vui khi nhìn thấy tiền .

Tạ Ý làm bạn gái nha!!!

Sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cậu tiêu.

Tống Kim—]

Mẹ tôi đọc xong mà nghẹn ngào một trước bức của cha.

Cho một ngày, ấy đột xuất chạy siêu thị và mua rất nhiều loại rau mình yêu , rồi lại loay hoay trong bếp.

Khi cha tôi quay lại, ông nhìn thấy một đống đĩa sẫm màu trên bàn và sợ hãi nỗi không dám bước vào.

Tôi nhìn thấy mẹ tôi nở nụ cười rói: “Ồ, sếp lớn đã rồi!”

Cha tôi run sợ trong lòng, móc điện thoại ra kiểm tra xem có phải ngày kỷ niệm không.

Móc được nửa đường, ông lại cảm thấy có gì đó không ổn: “Không đúng, anh nhớ lễ kỷ niệm ngày cưới chỉ mới tổ chức mấy ngày trước thôi mà.”

Mẹ tôi muốn cười nhưng lại phải nghẹn lại.

“Đừng đọc nữa, nhanh thành thật nói cho em , anh viết khi nào .” Mẹ tôi vẫy vẫy chiếc chổi lông vũ trong tay.

Cha tôi thở phào nhẹ nhõm, đỏ nói: “ em lại chuyện này?”

“Nói nhanh !” Mẹ tôi “dữ dằn” nói.

“Năm hai.”

Mẹ tôi giả vờ ho khan: “ tại lại phải kẹp vào sách toán cấp?”

Cha tôi liền oán trách mà liếc nhìn mẹ tôi một cái: “Anh không em ghét toán cấp. Anh tưởng rằng em rất môn này?”

“Ai bảo em nào cũng anh toán cấp?”

Mẹ tôi:”……”

“Anh tưởng em không trả lời là do em không anh.” Cha tôi nói giọng điệu đáng thương.

“Ai được, em đã đọc qua đâu. Chẳng trách nhiều năm mà lá vòn mới, haiz …”

Mẹ tôi đặt chổi lông gà xuống, chống cằm, bất đắc dĩ cười: “ ra đó là lý do hồi năm hai anh nhậu say khướt à?”

“Đúng …” Cha tôi nhìn mẹ tôi, không giấu được sự yêu thương trong , “May là cuối cùng có được em.”

Mẹ tôi mỉm cười vỗ vai cha tôi: “Không phải tại nào anh cũng nghĩ kế ngăn em xem à.”

“Anh sẽ không để em thành . Tạ Ý vĩnh viễn là của anh.”

“Tạ Ý vĩnh viễn thuộc Tống Kim.”

Cha tôi nói một cách kiên định.

“Đây có phải là lý do cha đặt tên cho con là Tống Ái Ý không?” Tôi mang vẻ khó hiểu .

“Khụ khụ.” Cha và mẹ tôi cùng giả vờ ho khan hai tiếng.

“Hãy kiên nhẫn con, cuộc đời này sẽ qua nhanh thôi.” Cha tôi nén cười nói.

Tôi: “……”

Tôi muốn đổi tên cha tôi thành “Tống Tiểu Ngưu”, huhuhu~

(–END–)

——-

Thanh Hà là thị nữ bên của ta, nàng là một vô cùng dịu dàng, chăm sóc khác cẩn thận, cười rộ lên ánh híp cong trăng lưỡi liềm, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, từng câu từng câu gọi: “Tiểu chúa, tiểu chúa…”

Không ai không nàng, kể cả Tam hoàng huynh.

Khi đó mẫu hậu thường xuyên nói chờ ta hơi lớn một chút, sẽ gả Thanh Hà cho Tam hoàng huynh ta làm Lương Đễ.

Tam hoàng huynh sau sẽ làm hoàng đế, cho dù thế nào, đây đối Thanh Hà đều là một kết cục rất tốt.

Khi đó ta không hiểu, Thanh Hà có nguyện ý gả cho Tam ca ta hay không.

ấy nàng chải tóc cho ta, khóe miệng hàm chứa nụ cười, nhưng ánh phiền muộn, ta thấy nàng thở dài: “Nô tỳ chỉ muốn cả đời chăm sóc tiểu chúa.”

ấy ta tưởng rằng nàng chỉ thẹn thùng, cười: “ sau này ngươi một mình ở khuê phòng, cũng đừng oán ta nha.”

Nàng cũng cười.

Thanh Hà không có gả cho ta tam hoàng huynh làm Lương Đễ, nàng c..hết năm mười sáu tuổi.

Khi đó mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta cùng phụ hoàng xuất cung cầu phúc, đêm đó ta sốt không giảm, Thanh Hà tìm thái y cho ta, sau đó cũng không trở .

Chờ ta hạ sốt, mở ra, mới có nói ta Thanh Hà đụng phải Đại hoàng huynh, lọt vào xanh của hắn.

Nàng thề sống c..hết không theo, sau đó nàng liền c..hết

Ta không nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Thanh Hà, chỉ Tam hoàng huynh quỳ gối trước phụ hoàng than thở khóc lóc.

Vì chuyện này mà Đại hoàng huynh bị phụ hoàng chán ghét, cấm túc mấy tháng.

Cho khi Tam hoàng huynh đăng cơ, ta mới được, đêm hôm đó hắn cũng ở đó.

Tam hoàng huynh tới thăm ta vừa hay đụng phải Đại hoàng huynh đang làm nhục Thanh Hà, Tam hoàng huynh ở sau gốc cây nhìn Thanh Hà giãy dụa kêu cứu, nhìn Đại hoàng huynh bịt miệng Thanh Hà, sau đó lôi nàng vào trong nhà.

Tam hoàng huynh cũng không ra ngoài.

Cũng đúng, mạng của một cung nữ bé nhỏ không đáng kể, có khiến cho phụ hoàng ghét Đại Hoàng huynh, thật là cơ hội tốt.

Đọc full HOÀNG ĐẾ DỰ PHÒNG tại Monkeyd

Tùy chỉnh
Danh sách chương