Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh nói một chữ “chờ” cúp điện thoại.
Thẩm Dịch nhìn màn hình điện thoại di động, quai hàm trơn bóng được phản chiếu trên màn hình đen, cậu nhỏ giọng thì thào: “ thật à…”
Tài xế của Phó Dư Hạc đã mấy lần đưa Thẩm Dịch về nhà. Hơn hai mươi phút sau, Thẩm Dịch lại được một cuộc gọi khác từ anh.
“Bãi đậu xe khu A ở tầng dưới.” Phó Dư Hạc đọc biển số xe.
Thẩm Dịch liếc nhìn bóng lưng Phó Trừng nơi học trong phòng, cúp điện thoại, cậu đi qua và nói với Phó Trừng rằng mình đi xuống lầu mua ít thứ.
Phó Trừng nói “ừ”, không chút nghi ngờ.
Thẩm Dịch thay giày đi ra , cửa thang máy kêu “tinh” một tiếng mở ra, bên trong không có người. Cậu bước vào, ấn nút xuống tầng. Nhìn thang máy đi xuống, cậu có một loại ảo giác kỳ lạ, cứ như là đang trốn vợ đi ra hẹn hò với nhân tình vậy.
Bãi đậu xe dưới lòng đất đã sáng đèn, khi cậu bãi đậu xe, đang tìm xe của Phó Dư Hạc thì được điện thoại của anh. Anh đã nhìn cậu và bảo cậu đi theo dẫn. Thẩm Dịch nhanh chóng tìm xe của Phó Dư Hạc.
Cửa sổ phía sau chiếc xe màu đen được hạ xuống, Phó Dư Hạc hếch cằm bảo cậu lên xe, Thẩm Dịch mở cửa sau bước vào, tài xế không có ở đó.
“Anh Phó, anh không lên nhà ngồi sao?” Thẩm Dịch lễ phép hỏi.
Phó Dư Hạc rõ ý đồ xấu ẩn chứa bên trong lời này.
“Phó Trừng đang ở nhà cậu.” Anh cũng không lòng vòng.
“Ồ…” Thẩm Dịch nói: “Anh Phó, anh cứ tới tìm em ở sau lưng Phó Trừng như vậy, em rất xấu hổ đó.”
Những lời này của cậu, cho dù nghe như thế nào đều có cái đó sai sai, cực kỳ mập mờ, không mập mờ mà còn là trò đùa không đứng đắn.
Phó Dư Hạc nhìn cậu từ trên xuống dưới. thiếu niên mặc một chiếc áo len dài tay màu đen rộng thùng thình, trên đeo một chiếc vòng bằng bạc, ở ngay vị trí xương quai xanh. Chiếc vòng này không phải là đồ trang sức, mà là một chiếc chìa khóa.
Chiếc quần thể thao rộng thùng thình ôm đôi chân dài miên man, nhìn vào vẻ bề , cả người cậu toát lên khí chất trẻ trung của thiếu niên.
Sợi dây chuyền bạc ôm sát làn da trắng nõn, trông trẻ trung lại gợi , khiến người ta muốn đi lên cắn một cái, lại dấu vết trên đó.
Phó Dư Hạc nghiêng người về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch theo bản năng lùi lại, lưng áp vào cửa xe đóng chặt. Nhiệt độ cơ thể ấm áp phả vào , cậu ngửi mùi t.h.u.ố.c lá xen lẫn mùi nước hoa quen thuộc.
Cậu ngước mắt lên, đập vào mắt là yết hầu hình vòng cung hơi nhô ra, đang chuyển động lên xuống. Trước khi Thẩm Dịch kịp nói , Phó Dư Hạc đã lùi lại.
Anh một túi giấy trên tay.
Logo trên túi là của một cửa tiệm bánh ngọt nổi tiếng, giá cả ở cửa tiệm đó rất mắc, số lượng bán ra hàng ngày đều có hạn nên rất khó mua.
Anh đặt chiếc túi vào giữa hai người ở ghế sau.
“Nghe nói cậu thích ăn đồ ở cửa hàng này.” Anh tùy ý nói.
Thẩm Dịch ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Ai nói cho anh vậy? Phó Trừng sao?”
“Ừ.” xúc của Phó Dư Hạc khiến người ta khó mà nhìn ra.
Thẩm Dịch mở túi ra nhìn: “Anh Phó, anh lầm , đây không phải là món em thích ăn, mà là món Phó Trừng thích ăn.”
Phó Dư Hạc đột nhiên ra chiêu chồn cáo chúc tết gà* này với cậu như vậy, Thẩm Dịch vẫn là nhất thời không thích ứng được.
*Câu đầy đủ là Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi. 黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Phó Dư Hạc dừng lại, “Thật sao, cậu rất Phó Trừng đấy nhỉ?”
Thẩm Dịch nói “Nếu là sở thích của Phó Trừng thì em rất rõ. “
Phó Dư Hạc rất hứng thú hỏi: “Ồ? nói tôi nghe đi. “
Thẩm Dịch liệt kê ra những món ăn yêu thích của Phó Trừng và một số thói quen nhỏ của cậu ấy. Phó Trừng thực ra rất dễ . Sau khi ở cùng cậu ấy lâu ngày, nếu ý một chút thì dễ dàng ra những điều này.
Sau khi Thẩm Dịch nói xong, Phó Dư Hạc dùng ngón tay cái bên trái vuốt ve chiếc đồng hồ trên tay phải, im lặng một lúc lâu. Thành thật mà nói, Phó Dư Hạc cũng có chút bất ngờ trước một số chi tiết mà Thẩm Dịch ý.
“Thật ra, em cũng sở thích của anh đó.” Thẩm Dịch đột nhiên nói.
Phó Dư Hạc nhìn cậu, anh đã bị gợi lên hứng thú.
“Anh không thích ăn ngọt, thích ăn cay. Em nói có đúng không?” ” Thẩm Dịch hỏi.
Phó Dư Hạc cười khẽ, anh đoán đại khái rằng cậu ra điều đó khi họ cùng ăn tối lần trước.
Thẩm Dịch tiếp tục: “Còn nữa, nếu có điều đó đi chệch khỏi kế hoạch của anh, anh rất lo lắng. Chẳng hạn như, em bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời của Phó Trừng, và là một biến số mà anh không thể kiểm soát.”
“Cậu còn nữa?” Phó Dư Hạc chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tay đỡ trán, anh liếc nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch: “Em rằng anh và Phó Trừng đã cãi nhau vì em.”
Nụ cười trên khóe môi Phó Dư Hạc nhạt đi một chút.
“Đây hẳn là một trong số lần hiếm hoi mà Phó Trừng chống lại anh.” “Thẩm Dịch nói: ” Đó là lý do tại sao anh vội vàng tới tìm em.”
Phó Dư Hạc cười khẽ một tiếng, cũng không phủ : “Cậu rất thông minh, chi bằng cậu lại đoán thử xem, tôi tới tìm cậu . “
“Không đoán được. “Thẩm Dịch lười biếng ngả người ra sau: “Anh cứ nói thẳng với em đi. “
“Tôi luôn rất tò mò.” Phó Dư Hạc chậm rãi nói, tính tình tàn nhẫn của anh đã được kiềm chế rất tốt, nhìn từ bên có vẻ xa cách lại không mất lịch sự, giọng nói của anh trầm và chậm rãi: “Tại sao cậu có thể được Phó Trừng chấp , tại sao Phó Trừng lại quan tâm cậu như vậy?”
“Bởi vì em đối xử chân thành với cậu ấy.” Thẩm Dịch nói xong thì tự gật đầu đồng ý với chính mình.
Phó Dư Hạc mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Phải nói rằng bây giờ anh rất tò mò về Thẩm Dịch, Phó Trừng nói rằng anh có thành kiến với Thẩm Dịch. cho , những điều anh được là bộ dạng mà Thẩm Dịch cố tình bày ra trước anh, vậy Thẩm Dịch chân thật lại là như thế nào.
tò mò ra, Phó Dư Hạc cũng có chút hứng thú với Thẩm Dịch. Nếu Phó Trừng giống như một con cừu lạc giữa bầy sói, thì Thẩm Dịch lại là một con sói đội lốt cừu.
“Cậu cũng khá là dẻo miệng đấy.” Phó Dư Hạc nói.
khác, việc Thẩm Dịch xem đứa em trai ngốc nghếch của anh như một người bạn cũng không phải là chuyện xấu, tiền đề là Thẩm Dịch phải thật lòng.
“Anh lầm em .” Thẩm Dịch lại nói câu này.
“Vẫn còn nhiều thời gian, tôi từ từ tìm về cậu.”
Nửa câu sau của Phó Dư Hạc có ý nghĩa sâu xa. Anh tạm thời từ bỏ việc “bà mẹ chồng xấu xa” chia rẽ đôi chim cu này.
Phó Dư Hạc không nói thêm, yêu cầu Thẩm Dịch đưa điện thoại cho anh, Thẩm Dịch theo, Phó Dư Hạc nhập một dãy số trong điện thoại đưa lại cho Thẩm Dịch.
“Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu Phó Trừng có bất cứ chuyện , cậu có thể liên lạc với tôi.”
“Được.” Lúc Thẩm Dịch điện thoại, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau. Không có phải là ảo giác của Phó Dư Hạc hay không, Thẩm Dịch cố ý giữ im tư thế này trong ba giây mới lại điện thoại.
Sau khi họ chia tay, Thẩm Dịch lên lầu.
“Đây là cái vậy?” Phó Trừng nhìn cái túi trong tay.
Thẩm Dịch: “ đi.”
Phó Trừng lẩm bẩm: “Cửa hàng này có thể đặt mang về à? Tôi nhớ là không giao hàng mà…”
***
Chủ là của Phó Dư Hạc, anh không có nhiều lịch trình. Buổi tối có một bữa tiệc với một số người có quan hệ ăn.
Nếu muốn thành công trong kinh doanh thì việc giao lưu là không thể tránh khỏi. Nói về vui chơi thì đám thiếu gia nhà giàu này cực kỳ am . Sau khi ăn cơm uống rượu, bọn họ rủ nhau quán bar đã đặt chỗ sẵn.
Phó Dư Hạc uống vài ly rượu, anh nán lại một lúc, sau đó thì bất chấp sự thuyết phục của họ mà đứng dậy rời đi.
Khi tài xế đưa anh về nhà, men say mới ập . Anh xuống xe, bước vào biệt thự, mở cửa ra.
Cánh cửa vang lên hai tiếng “đùng đùng”, hoa giấy chúc mừng từ trên trời rơi xuống.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn đỏ bừng vì hưng phấn của Phó Trừng.
“Chúc mừng , anh trai!”
Phó Dư Hạc mân mê mấy mảnh giấy màu dính trên tóc,
Ý tưởng này chắc chắn không thể là của Phó Trừng, khi Phó Dư Hạc quay đầu lại, anh lập tức nhìn Thẩm Dịch ở bên phải cánh cửa, cậu và Phó Trừng một trái một phải hệt như người gác cửa.
Chàng trai trẻ dáng người cao ráo, cây vĩ trong tay, cậu hơi dựa đầu vào cây vĩ , đôi mắt cụp xuống lộ ra vẻ đẹp yên tĩnh.
Sau đó, ánh đèn trong biệt thự vụt tắt, tiếng đàn vĩ vang lên bên tai. Phó Trừng ở bên kia một chiếc bánh kem, thắp nến đi về phía Phó Dư Hạc.
Sau khi hát xong bài hát “Chúc mừng ”, giọng nói của Thẩm Dịch vang lên bên tai Phó Dư Hạc: “Chúc mừng anh Phó. “
“Là ý tưởng của cậu đúng không?” Giọng của Phó Dư Hạc có chút khàn, tay day thái dương đau nhức.
“Ừm hứm. “Giọng của cậu thiếu niên đầy lười biếng.
Phó Dư Hạc xét: “Chẳng ra .”
Thẩm Dịch: “Có không khí là đủ , quá anh cũng không thích đâu.” “
Giọng điệu của cậu rất kiên quyết, như thể cậu rất Phó Dư Hạc vậy, khiến Phó Dư Hạc có chút ngứa răng.
Anh nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi chạm vào quai hàm, quay đầu lại và nhìn bóng dáng của Thẩm Dịch trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu , anh hẳn là cậu đang cười.
Thẩm Dịch vốn định cho nó trở nên “náo nhiệt và khoa trương hơn” phá vỡ vẻ thờ ơ thường ngày của Phó Dư Hạc, ngày qua Phó Dư Hạc đã gửi cho cậu một tín hiệu hòa giải, Thẩm Dịch ngẫm nghĩ một chút và rằng mình cũng nên phối hợp với anh ấy một chút.
là , huống chi Phó Trừng tin tưởng cậu như vậy, sao có thể cho em trai ngoan thất vọng được. cần có không khí là đủ , nếu quá không phải bất ngờ nữa, mà thành cú sốc luôn.
“Anh, anh hãy ước một điều ước và thổi nến đi.” Phó Trừng đi qua, giống như một người dẫn chương trình chuyên nghiệp.
Phó Trừng có hơi cố chấp với việc tổ chức cho anh, cho nên Phó Dư Hạc hàng năm đều cố gắng dành ra thời gian vào ngày của mình, năm nào cũng đều tổ chức rất đơn giản. Anh không thích đồ ngọt, vì vậy họ thường không mua bánh ngọt, đều là Phó Trừng nấu một bát mì trường thọ với nước súp mà thôi.
Những ngọn nến cắm trên bánh kem chiếu sáng khuôn của Phó Dư Hạc, một bên là ánh nến và bên còn lại bị bóng tối che khuất.
“Đặt lên đi, lát nữa tắt đèn sờ soạng lại đổ.” Thẩm Dịch ở bên cạnh nói.
“Ừ.” Phó Trừng xoay người đi về.
Theo ánh sáng rời xa anh từng chút, ngón tay Phó Dư Hạc co lại, sau đó, có một tay nắm tay anh, đôi chân như bị đóng băng tại chỗ của anh bước đi theo.
“Đi thôi, anh Phó, Phó Trừng rất chờ mong được ăn bánh đó.” Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc không thích đồ ngọt, Phó Trừng lại thích.
Có lẽ là uống say choáng đầu, Phó Dư Hạc cũng không quan tâm hành vi nắm tay anh kéo đi của Thẩm Dịch, cứ mặc cho cậu kéo anh từng bước một về phía ánh nến.
Anh từ bên trở về, toàn thân đều là khí lạnh, tay lại từ từ ấm lên nhờ lòng tay đang nắm tay anh. Khi anh đi bên , Thẩm Dịch mới buông tay ra, nơi tay bị đối phương nắm vẫn còn giác.
Đầu ngón tay anh cong lại.