Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Ngay tại cổng trường mẫu giáo.

Trông cô ta bây giờ hơi nhếch nhác, lòng trắng mắt của cô ta đầy gân đỏ, cô ta nắm chặt áo tôi.

“Là cô! Tại sao lại tách chúng tôi ra? Con đàn bà mặt vàng, cô không thể giữ một người đàn ông thì hãy để người khác hạnh phúc. Trả Chu Đình lại tôi!”

Cô ta hét lên như điên, khơi dậy sự tò mò của người xung quanh.

Tôi cáu kỉnh mức nắm chiếc cằm nhọn hoắt của cô ta và tát trái mặt cô ta.

“Quỳ xuống xin bà

Đám đông rút như thủy triều, An Khả ngã xuống đất, che mặt và khóc, miệng cô ta thổn thức không biết nói gì.

Bạch ăn xúc xích nướng cạnh cô giáo. Trước tôi tát cái tát đó, thằng bé đã cô giáo nhanh trí che mắt xốc thẳng lớp.

Trước rời , cô giáo trẻ nhìn tôi đầy kiên quyết lại như muốn nói: “Đập c.h.ế.t cô ta , tôi ủng hộ mẹ Bạch!”

Tôi bóp cổ An Khả, nhét cô ta ghế xe: “Muốn gặp Chu Đình thì cứ ở yên đó!”

Nghe đây, cô ta sự ngoan ngoãn không nhúc nhích bắt đầu kể lể với tôi về “chuyện tình” của họ. Là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. một lần uống rượu, trái tim cô ta tan vỡ, người yêu nhau lâu, như thế này… blah blah blah.

Câm miệng!

9

Không tìm anh ta công ty tôi liền nghĩ một nơi nên đã lái xe hơn một giờ đồng hồ đưa An Khả đó.

Từ trung tâm phố ngoại . một căn gỗ hơi dột nát, cẩm tú ngoài nở rộ.

Tôi đá tung cánh cửa, và quả nhiên, Chu Đình đứng sững sờ ở giữa sân.

Anh ta từ từ quay đầu lại, vài sợi râu màu xanh xám lún phún quanh cằm.

“Đồng Đồng…” Anh ta thì thào nói nhỏ, đó nhìn An Khả ở phía tôi, vẻ mặt thời cứng đờ: “Cô làm gì ở đây? Tôi đã trả phí chia . Đó là dấu chấm hết mối quan hệ của chúng ta.”

nói điều này, anh ta cứ nhìn tôi, như thể anh ta chờ đợi điều gì đó nhưng tôi luôn giữ vẻ mặt cảm. Với đôi mắt cô đơn cụp xuống, anh cười nhạo chính mình: “ đáng đời…”

Tôi thẳng thừng ném An Khả anh ta: “Thu dọn mớ hỗn độn của anh và đừng để tôi nhìn cô ta ở cạnh Bạch nữa.”

Anh ta thức đỡ An Khả và ngay lập tức cô ta quấn chặt như bạch tuộc.

“Anh Đình, anh không thể rời xa em, em rất yêu anh, anh đã nói sẽ ở em lâu mà!”

Tôi nghe lời đó và liếc nhìn người họ. Chu Đình xấu hổ muốn thoát ra, anh ta vặn lại: “Đó chỉ là …”

[Đó chỉ là chuyện nhảm nhí để nhử cô lúc cao trào thôi, người phụ nữ n.g.u n.g.ố.c.]- Tôi thầm trả lời lòng.

Chu Đình nắm cô ta bằng một bàn to lớn và dùng trái đẩy An Khả ra khỏi vòng của anh ta.

đó, anh ta đã nói rất nhiều, đại khái là do thời không chịu nổi cám dỗ, bước sai bước mà thôi; anh ta chưa bao giờ chủ động, luôn là cô ta chủ động, anh ta chỉ là ép nhận thôi; anh ta mong nhận sự tha thứ của tôi sai lầm vì nhu sinh lý.

Tôi quay đầu nhìn An Khả, ánh mắt ra hiệu: “ sao?”

Cô ta lập tức bật thốt lên: “Anh ấy nói bậy bạ!”

“Anh ấy từ đầu cuối chưa từng cự tuyệt tôi, rõ ràng là yêu thích tôi, bằng không tại sao lại ở tôi.”

Hãy xem, theo lời của cô ta, anh ta đâu có ép buộc.

ép phải nhau ra ngoài, ép phải chi tiền cô ta, ép có một cái chân thứ ba cứng ngắc, lại vừa vặn gặp một người phụ nữ khác. Anh ta tội làm sao.

Tôi quay đầu khịt mũi lạnh lùng không thèm xen chuyện của người họ.

Bước , nhìn căn phòng dột nát, tôi không khỏi xúc động.

10

vừa tốt đại học, Chu Đình đã dùng toàn bộ tài sản của mình để khởi . Chúng tôi không có tiền thuê phố, nên chỉ có thể thuê căn gỗ ở nơi hẻo lánh này. nhau ở nơi này bốn năm.

năm tôi mang thai, sự của Chu Đình có tiến triển lớn. Chúng tôi mua , mua xe và tự chủ về tài chính.

Nhưng một người đàn ông có tiền, anh ta sẽ theo đuổi sự kích thích tinh thần. Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trộm đều rất thú vị.

Tôi tin rằng Chu Đình đã nói rằng anh ta yêu tôi và rõ ràng là anh ta rất yêu tôi. điều nhỏ nhặt cuộc sống là không thể lừa dối. Nhưng điều này không thể che đậy sự rằng anh ta đã lừa dối tôi.

Anh ta sự là sinh nhầm thời đại, nếu như là ở cổ đại, anh ta đã có thể hoàn mưu lớn của mình với một gia đình giàu có, một sự công, và năm thê bảy thiếp.

Hừm, đừng có nằm mơ.

Tôi có thói quen ngồi trên chiếc chõng tre. Lắng tai nghe tiếng cãi vã ngoài , An Khả khóc lóc, xin và và đe dọa treo cổ t..ự t..ử, lặp lặp lại như vậy.

Chu Đình không nói lời nào, chờ đợi cô ta trút giận, nói với giọng bình tĩnh: “An Khả, cứ coi tôi như rác rưởi trách nhiệm . Đừng làm phiền tôi nữa, chứ?”

Anh ta dường như mệt mỏi, giọng nói yếu ớt. An Khả gào lên: “Không thể nào! Em không muốn rời khỏi anh. Nếu anh không ở lại với em, em sẽ c..hết vì anh!”

đó là một khoảng không im lặng, tôi không thể nằm nữa… Tôi nghe Chu Đình lớn tiếng hoảng sợ, thở hổn hển, ngã xuống đất nên vội vàng mở cửa ra.

Tôi há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, đó run rẩy điện thoại ra gọi cứu thương: “Ngôi thứ ba trái con đường nhỏ có người thương, hãy nhanh chóng đây!”

Tôi lao trước mặt người họ và đẩy An Khả cười toe toét ra, đỡ Chu Đình chảy m.á.u liên tục: “Chu Đình! Đừng ngủ, dậy !”

An Khả ở một ngừng cười, hung ác nhặt lên con d…ao găm đẫm máu: “Chờ em một chút, em sẽ tới tìm anh.”

cô ta tự tặng mình nhát d…ao, nằm mềm nhũn trên mặt đất, không ngừng co giật.

Trời tối dần, cạnh tôi là người sống dở c.h.ế.t dở.

Tùy chỉnh
Danh sách chương