Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đứng ngay sau lưng cha.
Mấy anh chị em còn lại biết cha sắp giận, sợ bị vạ lây nên ai nấy đều lảng tránh.
riêng Niệm Đệ đứng bên cạnh .
“Bố à, khi không phải chị tiền đâu. Chị ấy thường ngày tuy hay lười, nhưng chưa từng cắp bao giờ.”
Chữ “” nó cố tình nhấn thật nặng.
“Niệm Đệ! Đó là sính lễ mày! Không cần nói đỡ cho chị mày!”
Bố đã bắt đầu chùi tẩu thuốc, xắn tay áo, tiến về phía tôi.
Không thèm nói thêm một câu, ông vung gậy đánh thẳng vào chân tôi, đau mức tôi khuỵu gối ngã quỵ.
“mày tự mở ! Hay để tao mở?”
“Bố, con không tiền!”
“Còn dám chối à?”
Lại thêm một gậy nữa quất xuống.
Niệm Đệ bất ngờ nhào chắn mặt tôi, vẻ xin cha tha lỗi giúp tôi.
“Bố, chị là học thôi. Dù chị tiền vì muốn đi học. Bố đừng trách chị.”
Xong !
Tôi ngước nhìn Niệm Đệ. Nó nói đỡ cho tôi, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, không che giấu vẻ đắc ý.
“ học!”
Mắt bố trợn tròn: “Không phải bố đã nói là không cho con đi học nữa ?!”
“Tốt lắm! Mày tưởng thì nhà sẽ tiền cho mày học chắc? Bảy miệng đấy! , mày ích kỷ như vậy! Cả tháng nay còn chưa bữa cơm no đấy biết không!”
Tôi quay sang nhìn Niệm Đệ: “Tại em phải nói những đó?”
“Chị… em nói sai gì ? Mấy hôm em tận mắt thấy giấy báo trúng tuyển chị mà, còn là học Kim Hải nữa…”
Tôi giơ tay, tát cho nó một .
“ lượt em xen miệng vào à?”
“Chị!”
Nó kinh ngạc nghẹn lời, bố đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi đứng mặt họ, xé toạc túi vải — một tờ giấy rơi xuống: bảng thông báo sách tuyển quân.
Khuôn mặt Niệm Đệ hiện rõ sự bàng hoàng không tin .
“con không hiểu Niệm Đệ nói xon học là . nhà như thế , còn không đủ no, con còn dám mơ học hành ?”
“Con vốn định đi lính, mỗi tháng còn phụ cấp.”
“Con định đi lính thật à, ?”
“Vâng. Nữ binh còn phụ cấp cao hơn cả nam binh. con không xinh đẹp như Niệm Đệ, chẳng tìm đâu nhà chồng cao giá, thể tự dựa vào mình.”
“Còn Niệm Đệ , em tự sính lễ mình là ý gì?”
Tôi lập tức đi giường Niệm Đệ, lật tấm đệm mỏng lên — dưới tấm phản, nằm ngay ngắn là mười tờ mười đồng.
Kiếp , nó nói bố tôi . Lúc đầu bố không tức giận, nhưng nó lại tiền. Nó cố tình gộp hai lại nhau, đổ hết lên đầu tôi. Tôi nhận mình , đồng nghĩa bị ép nhận cả tội .
Ở nhà , tiền là luật.
Tôi bị bố đánh mức hai ngày không xuống giường.
Giờ thì lượt nó.
“Em… em định mang chút tiền về nhà họ Triệu sống qua ngày thôi, Ngưu tiếng cay nghiệt…”
“Niệm Đệ! Là Ngưu nó năn nỉ bố mới gả mày cho nó đấy! Thằng đó chắc chắn không bạc đãi mày. Tiền là để lo cho bảy miệng trong nhà! Các chị mày không phúc như mày, nên chừa cho người ta chút phúc phần!”
3
“ hôm nay cứ để vậy đi.”
Bố đổi giọng ngay khi nói Niệm Đệ, vài câu qua loa đã định cho qua .
“Vậy là xong à? Niệm Đệ tiền, đổ oan cho con! Lúc con chưa kịp giải thích thì bị đánh tới tấp, giờ con đưa bằng chứng, chứng minh mình bị vu oan, bố lại chẳng nói một câu nặng lời nào!”
“Một nhà cả mà, phân biệt gì cho mệt. Tiền tìm lại là , giải tán đi, giải tán đi.”
Niệm Đệ không bị mắng một tiếng nào, còn tôi thì hết tát gậy, bị đánh không thương tiếc.
Dù đã sống lại một đời, cảm giác bất công ấy vẫn khiến tôi khó chịu nghẹn ngào.
“ , con đi đâu đấy! Sắp cơm tối !”
“Con không muốn ! Con sang nhà bác trưởng thôn giúp việc một lát!”
Tôi cớ chạy vội khỏi nhà, thật sự không muốn ở lại nhà thêm một phút nào.
Giấy báo trúng tuyển tôi hiện đang giấu ở chỗ con trai trưởng thôn – Hà Xuyên, còn bảng sách tuyển quân là do cậu ấy đưa tôi.
Ở kiếp , Hà Xuyên là người duy nhất thật lòng tốt tôi.
Cậu ấy thường lén đặt hai bánh bao vào giỏ đồ khi tôi đi làm đồng, biết tôi hay bị đánh, còn lén cho tôi dầu xoa bóp.
Sau cậu học, từng nói tôi:
“ , đợi anh tốt nghiệp quay về làng, nhất định sẽ bảo vệ em, không để em bị nhà họ Triệu bắt nạt nữa.”
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp đợi năm đầu tiên…