Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gật đầu:
“Tình thương của cha mẹ không nằm ở việc sinh hay nuôi, mà ở việc nâng đỡ. Với Kỷ Tùng, đuổi anh ta ra khỏi nhà tay trắng chỉ là hình phạt thôi. Còn con tôi, nó đâu cần đồng nào từ anh ta, tôi có thể cho con tất cả mọi điều.”
Chị Vy hỏi:
“Tiểu Trần, em có từng nghĩ đến việc thiếu vắng cha thì sao?”
Tôi nhấp một ngụm nước:
“Tính cách một đứa trẻ là kết quả của sự giáo dục. Một người cha tồi và một gia đình đầy áp lực còn tệ hơn là không có. Một người mẹ đủ tốt đã có thể dạy dỗ con đầy đủ rồi.”
Mắt chị Vy đỏ hoe, đồng tình sâu sắc với tôi.
Tôi vỗ tay đứng dậy:
“Được rồi, chuyện nghiêm túc nói xong rồi. Chị Vy, em cho chị xem cái này vui lắm.”
Tôi lấy ra ít đồ ăn vặt lành mạnh, bày thêm nước trái cây tươi.
Rồi bật video giám sát mới nhất từ phòng gym mà thư ký vừa gửi.
18
Chị Vy lập tức bật chế độ hóng hớt:
“Kỷ Tùng trông tâm trạng tệ thật đó.”
Tôi giơ ngón cái:
“Chị tinh thật. Sáng nay tôi mới xả vào mặt anh ta một trận, chắc tức muốn nổ phổi rồi.”
“Bị xả vậy thì phải giải tỏa chứ. Con tiểu tam của anh ta đâu?”
Vừa dứt lời, Chu Tình đã xuất hiện.
Hai người họ chạy bộ cạnh nhau trong im lặng.
Tập xong, Chu Tình cầm bình nước lên định uống, nhưng mở ra lại đặt xuống—
Xem ra là quên không đổ nước.
Không mang theo nước, cũng không có khăn,
Cô ta chỉ biết tội nghiệp nhìn bình nước và khăn trên tay Kỷ Tùng.
Tôi phân tích:
“Chị Vy, chiêu cuối tung ra rồi đấy.”
Chị Vy chép miệng:
“Trà đặc đấy nha.”
Kỷ Tùng do dự mấy giây.
Như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Cuối cùng vẫn đưa bình nước cho cô ta.
Sau đó, chậm rãi bước tới bên cạnh,
cầm lấy khăn, lau mồ hôi trên trán cho cô ta.
Khoảnh khắc đó, chắc Chu Tình đã chờ rất lâu.
Cô ta nắm lấy tay Kỷ Tùng.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Cô ta bất ngờ ôm lấy eo anh ta, rồi hôn anh.
Chị Vy đang nhai hạt dẻ thì há hốc mồm như một con chuột bị giật mình.
Còn tôi thì điên cuồng bấm chuột, chụp màn hình liên tục.
Chị Vy ném luôn túi hạt dẻ, hỏi xin địa chỉ phòng gym:
“Tiểu Trần, chụp ảnh thì được gì! Theo kinh nghiệm của chị, đêm nay bọn họ nhất định có chuyện!”
Chị lập tức gọi cho thám tử mình thuê:
“Bây giờ lập tức theo sát hai người đó cho tôi!”
19
Đúng 9 giờ tối, thám tử gửi tin nhắn:
Kỷ Tùng và Chu Tình đã vào khách sạn.
Chị Vy chộp lấy áo khoác, kéo tôi ra cửa:
“Bằng chứng đầy đủ rồi. Đi, chị đưa em đi bắt gian!”
Tôi đang đi đến cửa thì chợt nhớ ra điều gì.
“Chị Vy, không cần chúng ta đi. Em có người thích hợp hơn.”
“Chị nhớ chàng trai hôm ở bệnh viện từng bảo Chu Tình không thể là tiểu tam không?”
Tôi đã cho người điều tra mối quan hệ giữa hai người đó.
Các dự án nghiên cứu của Chu Tình đều do Cố Minh làm.
Nhưng thành quả thì lại bị cô ta chiếm làm của riêng.
Ánh mắt Cố Minh nhìn cô ta đã vượt xa mức ngưỡng mộ thầy trò.
Còn chuyện đi gym cùng nhiều lần càng nói rõ quan hệ thân thiết.
Tôi cầm điện thoại, gọi cho chú “cún con” đó.
“Xin chào, xin lỗi vì làm phiền.
Nhưng tôi nghĩ chuyện tôi sắp nói sẽ rất đáng để cậu quan tâm.”
20
Nửa đêm 12 giờ, tôi nhận được hồi đáp chấn động.
Điện thoại báo có lời mời kết bạn mới.
Cố Minh tìm ra WeChat của tôi bằng số điện thoại.
Tôi vừa chấp nhận, tin nhắn ảnh đã nhảy ra liên tục.
Toàn là hình tại trận vụng trộm của Kỷ Tùng và Chu Tình.
Không biết cậu ta dùng cách gì,
mà xông vào được tận phòng khách sạn của họ.
Trong ảnh, Chu Tình rúc trong chăn.
Kỷ Tùng mặc áo choàng tắm.
Dưới đất còn rơi vãi vài “dụng cụ hỗ trợ phạm tội” đã qua sử dụng.
Khung cảnh nóng bỏng khiến người xem đỏ mặt.
Cố Minh gọi thoại cho tôi:
“Xin lỗi, lúc ở bệnh viện là tôi vô lễ.”
“Hôm nay tôi mới biết mình bị cô ta lừa xoay vòng vòng!
Cô ta lợi dụng tình cảm của tôi, vắt kiệt sức lao động của tôi,
miệng thì nói yêu tôi, tay thì ôm chồng chị không buông!”
Cậu ta hít sâu một hơi:
“Chị Hạ, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người đàn bà này!”
Tôi không nói nhiều, chỉ gửi cho cậu ta một địa chỉ email—
Là hòm thư của vợ giáo sư hướng dẫn trước đây của Chu Tình.
Tôi đã cho người tìm hiểu—
Chu Tình không có bao nhiêu thực lực học thuật,
những năm ra nước ngoài, toàn dựa vào “dựa hơi” thầy mà xuất bản được bài.
Trong giới học thuật nước ngoài, người ta gọi cô ta là Đát Kỷ học thuật.
Cô ta bị vợ chính thất của thầy đuổi về nước.
Là tiểu tam chuyên nghiệp có chứng nhận luôn.
21
Tôi gọi điện cho Kỷ Tùng, bảo anh ta tối nay về nhà.
Anh ta nhận lời ngay không do dự:
“Biết lỗi rồi là tốt. Tối nay anh về.”
Anh ta tưởng tôi đang cúi đầu nhận sai.
Về đến nhà, Kỷ Tùng trông vô cùng mệt mỏi,
chắc vì vụ Cố Minh xông vào phòng khách sạn mà rối rắm không yên.
Tôi đúng lúc châm thêm ngọn lửa.
Trên bàn trà, là loạt ảnh chụp đầy ắp.
“Kỷ Tùng, bằng chứng đủ rõ rồi chứ?”
Mặt anh ta đỏ bừng, giọng khàn đặc:
“Em không muốn chừa cho nhau đường lui nữa à?”
Tôi gật đầu:
“Ngày mai đi làm thủ tục ly hôn. Anh ra đi tay trắng. Con thuộc về tôi. Từ nay đôi ta không liên quan gì nữa.”
Lần hiếm hoi Kỷ Tùng nổi giận thật sự.
“Hạ Trần! Em nghĩ em cao thượng lắm sao? Anh nói cho em biết, chuyện ngoại tình không phải lỗi hoàn toàn do anh!”
“Em nhìn lại mình đi, còn giống phụ nữ không? Từ nhỏ đến lớn, lúc nào em cũng giành giật với anh!”
“Hồi còn đi học, em luôn tranh giành hạng nhất với anh—thôi thì cũng được. Nhưng kết hôn rồi mà em vẫn không chịu yên, cả ngày ngập trong thương trường, phô trương hào quang!”
“Giờ tình cảm rạn nứt, trong mắt em vẫn chỉ có tiền, lạnh lùng như một cỗ máy!”
“Em biết vì sao anh yêu Chu Tình không? Vì cô ấy cho anh cảm giác yêu đương mãnh liệt, cảm giác được phụ nữ nương tựa!”
Kỷ Tùng hoàn toàn mất khống chế.
Nói xong, anh ta nặng nề ngồi phịch xuống sofa, ôm trán.
Tôi im lặng nghe hết.
Giữa khoảng lặng, tôi đột nhiên bật cười.
Mắt anh đỏ hoe, giận dữ hỏi:
“Cười cái gì?”
Tôi nhún vai:
“Cười vì giờ tôi mới hiểu thế nào là ‘kẻ vô năng thì phát cuồng’.”
Tôi không buồn phản bác.
Tôi đã phí đủ thời gian cho anh ta rồi.
Không ai có thể đánh thức một kẻ giả vờ ngủ.
Tôi đưa cho anh ta đơn ly hôn.
Kỷ Tùng khẽ cười lạnh:
“Ly hôn cũng tốt. Anh sẽ cưới Chu Tình ngay. Cô ấy không phải kiểu đàn bà băng giá như em. Cứ ôm tiền của em mà cô đơn suốt đời đi!”
“Tôi cảm ơn lời chúc.” Tôi đáp nhạt.
Kỷ Tùng tức đến phát run.
Giật lấy đơn ly hôn, ký tên cái xoẹt mà không thèm đọc.
________________________________________
22
Trong thời gian chờ ly hôn chính thức, ba tôi gọi điện không ngừng.
“Con điên rồi à? Đang mang thai mà đòi ly hôn?”
Ông thao thao bất tuyệt về những hậu quả ly hôn:
Ảnh hưởng danh tiếng hai nhà, tranh chấp tài sản, phá vỡ liên minh lợi ích…
Chỉ duy nhất không nói đến hạnh phúc của tôi.
Tôi chỉ đáp ngắn gọn:
“Chuyện xấu của Kỷ Tùng sắp bị khui ra, ly hôn là cách bảo vệ nhà họ Hạ.
Lùi một vạn bước, ba à, việc con có ly hôn hay không là tự do hôn nhân của con. Con sẽ cân nhắc ý kiến ba, nhưng không để ba thao túng con nữa.”
“Còn nữa, bảo mẹ đừng khuyên con, vô ích thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã hứng chịu quá nhiều “giáo dục” của ba.
Ông dạy tôi con gái không nên tranh giành hơn thua.
Quan trọng là gả được chồng tốt, phải biết điều, nhún nhường.
Ông giao hết công việc tập đoàn cho các anh,
sắp đặt sẵn một nhà chồng “tốt” cho tôi.
Nhưng thực tế đã chứng minh:
mơ mộng về “hôn nhân lý tưởng” chỉ là một trò cười.
Còn mẹ tôi—
vì con cái mà không ly hôn, cố gắng duy trì mặt ngoài yên ấm.
Sống thì như đi trên băng mỏng, chất chứa tủi thân.
Tôi không muốn cuộc đời mình trở nên như thế.
Cũng không muốn con tôi phải sống một cuộc đời như vậy.
Cuộc đời của tôi, và của con tôi—phải do chính tôi định nghĩa.
________________________________________
23
Hôm đến làm thủ tục ly hôn, Kỷ Tùng dẫn theo Chu Tình.
Trước mặt Kỷ Tùng, Chu Tình làm ra vẻ lúng túng:
“Trần Trần, em đã nói với anh ấy đừng làm cùng ngày… nhưng anh không nghe…”
Nhưng lúc Kỷ Tùng vừa ra ngoài nghe điện thoại,
cô ta liền đổi mặt, kiêu căng xấc xược, nói với tôi đầy khiêu khích:
“Hạ Trần, thời đại học chị thua em, bây giờ vẫn thua.”
“Cảm ơn chị đã chăm sóc A Tùng bao năm nay. Một người đàn ông xuất sắc thế, quả là đích đến hoàn hảo của đời em.”
Tôi mặt không cảm xúc nhìn cô ta như đang xem một con gà chọi.
Cầm lấy giấy ly hôn, trước khi rời đi, tôi mỉm cười với Chu Tình:
“Chúc hai người hạnh phúc. Quà cưới tặng em đang trên đường đến.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Đồng thời gửi một tin nhắn cho Cố Minh:
“Ly hôn và tái hôn đều xong cả rồi. Tìm thời điểm phù hợp, tung tin đi.”
________________________________________
24
Sau khi xử lý xong các tài sản cần thiết, chị Vy đề nghị ly hôn với chồng.
Chồng chị—anh Trương—cười nhạo, tưởng chị chỉ mạnh miệng.
Chị Vy nói với tôi đã hẹn xong ngày phá thai.
Ngày phá, tôi đi cùng chị.
Trước khi vào phòng mổ, chị vuốt bụng thì thào:
“Tiểu Trần, chị cảm thấy có lỗi với đứa bé… nhưng chị không còn cách nào.”
Tôi nắm tay chị:
“Chúng ta chỉ có thể làm điều tốt nhất trong khả năng—không phải sao?”
Chị gật đầu, rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Trong một căn phòng—một sinh mệnh đang dần rời đi.
Còn ngoài kia—một sinh mệnh khác đang dần lớn lên.
Nhưng tất cả đều là sự tái sinh từ can đảm.
Là lời tuyên bố cho một lần làm lại từ đầu.
25
Tin Kỷ Tùng ra đi tay trắng sau ly hôn bắt đầu lan truyền khắp mạng xã hội.
Hiển nhiên, anh ta chưa từng nói điều đó với Chu Tình.
Ngược lại, còn thuê thủy quân cày lượt bài viết khoe chuyện “tái hôn cùng tình yêu đích thực”.
Tiêu đề đồng loạt một kiểu: “Chân ái vượt mọi gian nan”.
Nhưng “chân ái” của anh ta lại không nhịn được.
Chu Tình tức giận gọi điện đến chất vấn tôi:
“Hạ Trần, cô còn biết xấu hổ không? Một ngày làm vợ, trăm ngày nghĩa—cô lại để anh ấy tay trắng ra đi! Tôi bị cô gài một vố rồi!”
Tôi mỉm cười đáp:
“Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi. Người làm, trời nhìn. Lo mà tích đức đi.”
Vừa cúp máy, trên mạng lại bùng lên từ khóa “Đát Kỷ học thuật”.
Có người phân tích chi tiết cách Chu Tình dựa hơi quan hệ, bóc lột học trò để lấy thành quả nghiên cứu suốt nhiều năm.
Một bản PPT còn liệt kê rõ ràng bằng chứng cô ta từng nhiều lần phá hoại hôn nhân người khác.
Ngay trong ngày, trường nơi Chu Tình giảng dạy đăng thông báo:
“Đã lập tổ điều tra nội bộ.”
Không lâu sau, kết luận được đưa ra:
“Sự việc là thật, vi phạm đạo đức nhà giáo, đã sa thải giảng viên liên quan.”
So với những bài ca tụng “chân ái” trước đó, mọi thứ giờ trở nên nực cười.
Cùng lúc, tin tức tôi đang mang thai cũng bị khui ra.
Xác thực việc Kỷ Tùng ngoại tình khi vợ đang mang bầu.
Tập đoàn nhà họ Kỷ cũng bị vạ lây, giá cổ phiếu lao dốc.
Kỷ Tùng vốn là giám đốc trong tập đoàn.
Ngay trong đêm, hội đồng quản trị ra thông báo: “Bãi nhiệm toàn bộ chức vụ của Kỷ Tùng.”
Gia tộc họ Kỷ cạnh tranh khốc liệt.
Anh cả Kỷ Tùng thừa cơ thúc ép, ép anh ta rời khỏi toàn bộ bộ máy điều hành.
Từ đây, tôi chặn hoàn toàn liên lạc với cả Chu Tình lẫn Kỷ Tùng.
________________________________________
26
Bụng tôi ngày càng lớn.
Đến tháng thứ tám, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Vừa nhấc máy, là giọng quen thuộc cất lên:
“Trần Trần, chắc sắp sinh rồi nhỉ? Anh có thể… đến nhìn con một lần được không? Anh muốn… được chứng kiến khoảnh khắc con mình chào đời…”
Là Kỷ Tùng.
Mấy tháng không gặp, giọng anh ta già nua đến đáng sợ.
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đã vội vàng nói thêm:
“Trần Trần, anh đã ly hôn với con đàn bà điên đó rồi. Là anh sai với em. Em có thể—”
Tôi cắt ngang:
“Kỷ tiên sinh, chuyện anh và vợ cũ của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Anh giờ đầy tai tiếng, sự nghiệp tan hoang—tốt nhất soi gương đi. Con tôi không liên quan đến anh, sẽ mang họ Hạ theo mẹ.”
“Tự mà lo cho bản thân. Đừng gọi cho tôi nữa.”
Đầu dây bên kia, giọng anh ta nghẹn lại,
nhưng không nói thêm được lời nào.
________________________________________
27
Thời gian trôi nhanh, đến ngày dự sinh.
Chị Vy, dù đang tất bật với dự án, vẫn xin nghỉ phép để túc trực ở trung tâm sinh sản.
Chị gối đầu lên bụng tôi, lắng nghe tiếng thai máy,
nước mắt lấp lánh trong mắt.
“Trần Trần, đã nói rồi mà—đứa trẻ này, không chỉ là của em, mà còn là của chị nữa.”
Tôi bật cười gật đầu, nhìn xuống bụng đang bị con đạp liên tục:
“Nhóc con này đúng là tinh quái, làm mẹ đỡ đầu vui đến mức suýt muốn thò tay vào lôi ra luôn rồi ấy.”
…
Ngày sinh, sau tiếng khóc vang dội đầu tiên,
tôi chính thức nhận món quà quý báu nhất mà ông trời gửi đến.
Khoảnh khắc đó, tôi kiệt sức, nhưng lại thấy trong người trào dâng sức mạnh chưa từng có.
Tôi thầm nguyện trong lòng:
Nguyện con luôn sáng lòng, khỏe mạnh.
Nguyện con tự do, thiện lương.
Nguyện con không sợ gì cả, sống thật với chính mình, vững bước đi về phía trước.
-HẾT-