Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

23

Tôi mở một quán cà phê kết hợp hiệu sách rất rộng, hơn 500 mét vuông.

Tôi mới 60 tuổi, chẳng lẽ cứ ăn rồi ngồi chờ c/h/ế/t?

Lúc sửa sang quán, tôi dặn thợ lắp ổ điện ở từng vị trí ngồi,kệ sách phủ đầy các vách tường,cà phê thơm ngào ngạt,bình yên đến lạ.

Tôi tuyển sinh viên làm thêm, cả người khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn.

Người đến đây uống cà phê rất đông,

nhiều người đến đọc sách, làm việc.

Không nói là phát tài, nhưng cũng không lỗ vốn.

Một lần tình cờ, tôi thấy con dâu dắt tay một người đàn ông bước vào quán.

Cử chỉ họ rất thân mật.

Thấy tôi, cô ấy thoáng hoảng, lập tức buông tay anh ta ra.

Vài giây sau, cô ta tự giễu cười cười, rồi nói thật:

“Con với Trần Hạo Nhiên đang làm thủ tục ly hôn.

Anh ấy được mẹ kế giới thiệu cho một người phụ nữ mới.

Con biết sau mới tìm người khác.”

Tôi chỉ gật đầu.

Con cái có phúc phần của con cái.

Mọi chuyện của chúng, tôi sẽ không xen vào nữa.

Cô ta cười khổ, mắt ánh lên nỗi u sầu:

“Cô kia từng làm nghề đặc biệt, toàn thân d/a/o kéo.

Anh ấy thấy người ta đẹp, nịnh hót theo sau.

Còn chê con nhàm chán, cũng đúng, con sao quyến rũ bằng người ta được.”

Tôi thật sự không biết đáp lại thế nào.

Cô ta kéo tay người đàn ông bên cạnh, khẽ nói:

“Chúng ta đi nơi khác đi.”

Nhìn bóng họ khuất dần sau cửa, tôi thầm thở dài

Chỉ mong Trần Hạo Nhiên không hối hận với lựa chọn hiện tại.

Hôn lễ của Trần Thiên quả nhiên không có thiệp mời tôi.

Một người bạn gửi tôi đoạn video tại lễ cưới.

Hỏi sao trong nghi thức mời cha mẹ, người ngồi ghế mẹ lại là Thu Khả.

Tôi trả lời:

“Chắc là vì tôi không xứng.”

Người bạn có lẽ muốn an ủi, soạn tin rất lâu, cuối cùng chỉ gửi một chiếc sticker cười gượng.

Bảo tôi xem mà không thấy đau lòng là nói dối.

Nhưng nhiều hơn là cảm giác buông bỏ.

Tựa như khoảnh khắc đó, một mối ràng buộc trong tôi đã đứt hẳn.

Tiệm cà phê của tôi bất ngờ trở thành địa điểm “check-in” nổi tiếng.

Người đến chụp ảnh, uống cà phê, đọc sách nườm nượp.

Nhân viên thấy doanh thu không cao, liền tự họp lại brainstorming.

Mỗi tháng tổ chức một chủ đề đặc biệt:

• Tháng 1: “Latte tài lộc”

• Tháng 2: “Mocha ngọt ngào”

• Tháng 3: “Cà phê và trà…

Kết hợp với không gian đậm mùi giấy và mực, hiệu quả ngoài mong đợi.

Blogger địa phương, các tài khoản mạng xã hội tự đăng bài giới thiệu.

Một thời gian sau, thấy ai nấy gầy sọp cả đi.

Tôi lập tức tăng lương, tuyển thêm vài người nữa.

Trần Thiên biết được tiệm cà phê này là của tôi là nhờ bài phỏng vấn trên mạng.

Lúc tìm đến, bụng cô ấy đã lộ rõ.

Gọi món xong, cô ấy đòi ly Americano đá.

Tôi bảo nhân viên rót cho cô ấy một ly nước ấm.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau.

Cô ấy mỉm cười, nhưng nước mắt trào ra:

“Mẹ… Con nghĩ là con đã sai rồi…”

Tôi nâng ly cà phê nhấp một ngụm.

Vị đắng xen lẫn hương thơm, lan khắp vòm miệng.

Trần Thiên tiều tụy thấy rõ, đôi mắt sưng đỏ, trán có vết bầm lớn.

Môi run rẩy, cô bật khóc:

“Mẹ, Tống Minh ngoại tình rồi…”

Tôi có chút bất ngờ.

Gã đó trông hiền lành thật thà, đối xử với Trần Thiên cũng tử tế.

Cứ tưởng là người đàn ông đàng hoàng.

Cô nghẹn ngào không dứt:

“Con mới mang thai 4 tháng,

còn người phụ nữ kia sắp sinh rồi…

Dạo gần đây anh ấy luôn bảo bận công tác.

Cuối tuần trước, con tự lái xe ba tiếng đến tìm,

thì phát hiện anh ta sống chung với người khác từ lâu.”

“Con giận quá đẩy cô ta một cái,

anh ta liền lao đến đánh con…”

Xem ra Trần Trạch Huy vẫn chưa nhờ quan hệ đưa Tống Minh về.

Tôi hỏi:

“Chuyện này, sao không tìm bố con và dì Thu?

Bố con có quan hệ, có quyền lực, lẽ ra nên tìm họ giúp đỡ.”

Trần Thiên sững người, mắt mở to.

Tôi nói tiếp:

“Dù gì con họ Trần, không phải họ Hứa.

Việc của nhà họ Trần, con nên để nhà họ Trần giải quyết.

Con tìm đến mẹ, e là lực bất tòng tâm.”

Cô ấy lặng người.

Nước mắt không ngừng rơi.

“Mẹ… mẹ thực sự không cần con nữa sao?”

Tôi đứng dậy, bình tĩnh đáp:

“Khi xưa là chính các con chọn rời xa mẹ.

Giờ mẹ chỉ đang tôn trọng lựa chọn của các con.

Nơi này không phải trạm tái chế rác.

Không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Trước khi rời đi, tôi nói một câu cuối:

“Nếu không còn ai cứu con,con vẫn có thể tự cứu lấy mình.

Còn đứa bé trong bụng… hãy suy nghĩ thật kỹ,

liệu có nên giữ lại hay không.”

24

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Tôi lại nuôi thêm hai con mèo nữa, là nhặt được ở trước cửa quán cà phê.

Những đứa trẻ làm việc trong quán đều rất tốt.

Ít nhất thì với tư cách là bà chủ, tôi nhận được sự niềm nở và nịnh nọt từ các em ấy.

Tôi không đòi hỏi chân tình.

Bởi vì, chân tình vốn là thứ có duyên mới gặp, không thể cưỡng cầu.

Chỉ cần vui vẻ sống trong hiện tại là đủ rồi.

Tôi thấy tin tức về việc Trần Trạch Huy bị bắt vì tội đầu độc, là trong nhóm chat bạn bè.

Người bị đầu độc là Thu Khả.

Tôi lướt qua gần trăm tin nhắn mới dần hiểu ra toàn bộ sự việc.

Trần Trạch Huy từng bị người ta đánh hội đồng, mắt trái bị thương nghiêm trọng, thị lực suy giảm.

Tuổi càng lớn, mắt trái gần như mù hoàn toàn.

Hôm đó mưa lớn, anh ta đến đón Thu Khả sau khi cô đánh bài xong.

Do tầm nhìn hạn chế, cộng thêm mưa che khuất, lúc rẽ anh ta đâm thẳng vào một chiếc xe tải nhẹ đang đi ngược chiều.

Cú va chạm dữ dội khiến Trần Trạch Huy bất tỉnh.

Tỉnh lại trong cơn đau dữ dội, anh ta muốn thoát khỏi xe thì phát hiện hai chân đã bị kẹt.

Cố gắng nhìn sang ghế phụ, cửa xe bên đó đã mở, nhưng người thì biến mất.

Anh ta không tìm được điện thoại.

Phải nhờ người đi đường gọi cấp cứu giúp.

Hai chân Trần Trạch Huy không giữ được, phải cắt cụt.

Thu Khả giải thích rằng khi đó cô bò ra khỏi xe để tìm người cứu giúp.

Thật hay không, chỉ có cô ấy mới biết.

Chiếc xe đối diện lật nghiêng, một người c/h/ế/t, một người bị thương.

Tai nạn này, Trần Trạch Huy hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Bảo hiểm anh ta mua không đủ để bồi thường.

Cuối cùng phải dùng đến toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà.

Sau khi cắt cụt chân, ban đầu Thu Khả vẫn chăm sóc anh ta tận tình.

Nhưng dần dần, cô ta chán nản.

Trước nay, cô luôn là người được Trần Trạch Huy che chở, yêu thương, gần như chưa từng phải cho đi.

Những gì từng là yêu thương vô điều kiện, giờ đây trở thành gánh nặng và cội nguồn của sự ích kỷ.

Thu Khả tìm đến Trần Hạo Nhiên và Trần Tịnh, bảo hai đứa thay cô lo liệu việc chăm sóc và chi phí phục hồi chức năng cho cha.

Còn cô thì vẫn chơi mạt chược, vẫn nhảy múa như trước.

Trần Hạo Nhiên thì đang bận yêu đương.

Trần Tịnh thì mệt mỏi vì vụ ly hôn với Tống Minh.

Không ai quan tâm đến Trần Trạch Huy.

Anh ta đói, cũng chỉ biết nhịn.

Tiểu tiện hay đại tiện, cũng đành chịu đựng.

Từ khi mất đôi chân, tâm tính Trần Trạch Huy ngày càng trở nên u ám, cực đoan.

Không rõ bằng cách nào, anh ta mua được chất cấm.

Mỗi ngày đều lén bỏ vào bình giữ nhiệt của Thu Khả.

Đến khi phát hiện, Thu Khả đã nghiện nặng.

Đọc xong những tin tức đó, tôi chỉ thấy chua xót trong lòng.

Không ngờ người từng đầu ấp tay gối mấy chục năm, một khi trở mặt, lại tệ hại đến thế.

Tôi rời khỏi nhóm chat, tắt màn hình điện thoại.

Sinh nhật 62 tuổi của tôi là mấy đứa trẻ trong quán cà phê tổ chức cùng.

Trần Hạo Nhiên cũng đến.

Nhưng tôi không nhìn anh ta, cũng chẳng nói một lời.

Anh ta đứng lặng lẽ khoảng nửa tiếng rồi lặng lẽ rời đi.

Anh ta đã nhiễm HIV, do người bạn gái mà Thu Khả giới thiệu truyền cho.

Sau khi đính hôn, người phụ nữ kia có thai.

Khi đi kiểm tra thai kỳ, phát hiện cô ta dương tính với HIV.

Trần Hạo Nhiên đương nhiên cũng không thoát được.

Nhưng hai người họ vẫn quyết định kết hôn.

Cô ta phá thai, rồi cùng anh ta nuôi dưỡng Trần Nặc.

Hiện tại, cả hai vẫn đang trong giai đoạn không triệu chứng.

Tương lai thế nào, không ai biết được.

Nhưng chuyện của họ, giờ không còn liên quan đến tôi nữa.

Còn Trần Tịnh.

Cô bé đã phá thai, ly hôn với Tống Minh.

Rồi nghỉ việc, rời khỏi thành phố này.

Giống như bốc hơi khỏi thế gian.

Nhiều năm sau, vào dịp Tết, tôi nhận được vài tin nhắn từ cô.

Cô kể về cuộc sống những năm qua, nói rằng hiện đang dạy học ở vùng núi xa xôi.

Trong tin nhắn có kèm theo một bức ảnh.

Cô đứng trước một lớp học sạch sẽ, sáng sủa.

Sau lưng là đám trẻ ăn mặc giản dị, đứng thành hàng thẳng tắp.

Câu cuối cùng của tin nhắn là:

“Mẹ, con xin lỗi. Mong mẹ có thể tha thứ cho con.”

Tôi không xóa, cũng không trả lời.

Tất cả những chuyện đã qua, như mây khói bay xa.

Tôi chưa thể tha thứ.

Nhưng thời gian đã cuốn trôi tất cả.

Với tôi, ngoài việc sống tốt những ngày còn lại, những thứ khác… chẳng còn quan trọng nữa.

( Hoàn văn toàn )

Tùy chỉnh
Danh sách chương