Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

13

Sắc mặt Trần Húc Nhiên lập tức cứng đờ.

Sắc mặt hắn coi móc ra thêm vài tấm thẻ, kết quả tiền bên trong cũng không đủ để thanh toán.

Sắc mặt của nhân viên phục vụ đã dần có chút coi, đoán chừng cảm thấy bọn họ là đang muốn chùa: “Xin hỏi mấy vị, ai tính tiền?”

Những người nhìn nhau, sắc mặt cả đều coi.

Người nọ lúc nãy vừa mới cẩn thận phản bác Trần Húc Nhiên, lúc này không vui nói: “Tôi đã nói rồi, Trần gia sắp phá sản, gọi món ít lại thôi cậu lại không chịu . Tôi nói , tôi không có tiền đâu đó.”

Những người cũng nhao nhao bất mãn nhìn về phía Trần Húc Nhiên. Bọn họ muốn chực, chứ không phải tới coi tiền như rác.

Sắc mặt Trần Húc Nhiên lúc xanh lúc đỏ, không cần nói cũng biết trông rất đặc sắc.

Tôi nhìn cảnh tượng này, không nhịn được cười ra tiếng. Bọn họ được động tĩnh, theo bản năng nhìn qua.

Cho dù là Trần Húc Nhiên hay là bạn , sau nhìn thấy tôi, cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Trần Húc Nhiên hất hàm sai khiến tôi nói: “ Nhiễm Nhiễm, cô đến rồi, vừa hay hôm nay tôi ra ngoài không đủ tiền, cô lại đây giúp tôi thanh toán đi.”

Tôi suýt thì bật cười.

Thứ mặt dày!

Các bạn nữ bên cạnh Sở Nguyệt sau nhìn thấy tôi, ai nấy đều vẻ mặt chịu.

Ngược lại những bạn nam đều nhìn về phía tôi cười cười, trêu chọc nói: “ đại tiểu thư, lo lắng cho Trần thiếu gia như vậy sao? Mới đi một lát đã đuổi theo rồi? Yên tâm, tôi trông Trần thiếu gia cho cô, cậu ta tuyệt đối không liếc mắt nhìn bạn nữ một cái.”

Trần Húc Nhiên thấy tôi đứng yên bất động, có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Đừng lề mề , nhanh lên, chờ trở về tôi trả lại cho cô.”

Tôi quay nhìn về phía Vương Tân Vũ, dùng giọng nói có hai tôi có thể được hỏi: “Có thể sắm vai bạn trai của tôi một chút không?”

Vương Tân Vũ sửng sốt một chút, nhíu mày nhìn đám người Trần Húc Nhiên, lập tức gật : “Đương nhiên.”

Tôi nắm Vương Tân Vũ, cười nói với bọn họ: “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai mới của tôi.”

Lời vừa dứt, cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Sau đó kinh ngạc quay , nhìn Trần Húc Nhiên.

Trần Húc Nhiên sắc mặt vô cùng coi, không thể tin nhìn tôi, biểu cảm của hắn như đang cảm thấy tôi điên rồi.

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn về phía hắn, châm chọc nói: “Trả tiền cho tôi? Anh lấy cái trả tôi? Trần gia các người sắp phá sản rồi. À đúng rồi, những thứ tôi tặng anh, hai ngày tôi vệ sĩ đi lấy, nếu như không trả được thì hãy quy đổi sang tiền mặt, bằng không ta gặp nhau trên tòa án.”

Sau đó, tôi quay nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Có thể anh ta không trả nổi phí dùng đâu, tôi đề nghị báo cảnh sát.”

Cuối cùng, tôi không nhìn sắc mặt coi của Trần Húc Nhiên , nắm Vương Tân Vũ rời đi.

Sau đi ra ngoài, tôi buông Vương Tân Vũ ra, vẻ mặt xấu hổ nói: “Xin lỗi, anh chê cười rồi.”

Vương Tân Vũ cảm thấy hứng thú: “Bạn trai cũ của cô?”

Tôi gật : “Lúc mắt bị mù.”

Vương Tân Vũ cười ra tiếng: “Cô rất thú vị, là anh ta không có phúc.”

“Cám ơn.”

14

Sau trở về, thám tử tư nói với tôi, bữa này là cả bọn họ cùng chia tiền, nhân viên nhà hàng mới không báo cảnh sát.

Nhưng lúc mọi người ra về, vẻ mặt ai nấy cũng đều coi, không cho Trần Húc Nhiên sắc mặt tốt.

Trần Húc Nhiên tức giận đạp đổ thùng rác, mắng bọn họ coi thường người , còn nói sớm muộn cũng khiến bọn họ hối hận.

hôm nay trôi qua, cả mọi người đều biết tôi và Trần Húc Nhiên đã chia . Những người kia còn nể mặt gia chịu cho bọn họ vay tiền, hôm nay trực tiếp đóng cửa không gặp.

Chuỗi tài chính của ty Trần gia hoàn toàn đứt đoạn.

Buổi tối, vệ sĩ nhà tôi đi lấy đồ.

Trần Húc Nhiên tức giận đuổi người đi, còn nói đây đều là lời nói tức giận trong lúc nhất thời của tôi, hai tôi sớm muộn cũng hòa hảo, bọn họ dám ép buộc, về sau cẩn thận bị tôi xử lí.

Ngày hôm sau, Trần Húc Nhiên đến ty tìm tôi, trên mặt hắn có thêm một dấu bàn hồng hồng.

Mặt bị sưng lên, có lẽ là bị bố hắn đánh.

Trần Húc Nhiên vẫn cảm thấy tôi không có khả năng thay lòng đổi dạ, hôm qua chắc là chọc giận hắn.

Lần tiên hắn nói khép nép nói với tôi: “Nhiễm Nhiễm, đừng nóng giận, lúc đều là anh sai rồi, anh không nên vì lòng tự trọng không đáng một xu nổi giận với em. Bố anh vì trút giận thay em đánh anh một trận, em xem ông ấy đánh anh, em cũng không đau lòng cho anh một chút nào sao?”

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không lên tiếng.

Trần Húc Nhiên tiếp tục nói: “Anh biết, em vẫn luôn ghen vì của Sở Nguyệt, hiện tại anh đã đuổi cô ấy đi rồi, cũng đừng vì cô ấy tức giận với anh được không? Hôm qua anh mời người , là bạn dẫn cô ấy tới, thật sự không phải như em nghĩ đâu. Anh chưa từng nghĩ tới chia với em, đời này anh muốn cưới một mình em. Em nhìn em xem, biết ghen, còn vì giận dỗi với anh bịa có bạn trai mới, cho các bạn đều hiểu lầm.”

Tôi không thể ngừng cười.

Nói thật đường hoàng, có lý có cứ.

Nếu ngày hôm qua thám tử tư không gửi cho tôi ảnh chụp hắn đi đưa tiền cho Sở Nguyệt, không chừng tôi đã tin là thật rồi.

15

Vương Tân Vũ thay chú Vương đến ty ký hợp đồng, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Anh ấy bước lên, chủ động đứng mặt tôi, lạnh lùng nói với Trần Húc Nhiên: “Anh muốn bạn gái tôi?”

Nụ cười trên mặt Trần Húc Nhiên gần như không giữ được.

Tôi dứt khoát nói với hắn: “Trần Húc Nhiên, đây là bạn trai tôi Vương Tân Vũ, thiếu gia của tập đoàn Vương thị, nhà anh ấy có tiền hơn anh, dáng dấp cũng tốt hơn anh, anh dựa vào đâu cảm thấy tôi còn thích anh? Nhanh chóng biến đi, nếu sau này còn đến quấy rối tôi gọi vệ.”

Trần Húc Nhiên vẻ mặt phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm: “ Nhiễm Nhiễm, uổng ta quen biết lâu như vậy, anh còn tưởng rằng em không giống với người , không ngờ cũng là một người phụ nữ nông cạn chê nghèo yêu giàu!”

Vương Tân Vũ nhẹ nhàng cười: “Sửa lại một chút, Nhiễm Nhiễm cô ấy không phải chê nghèo yêu giàu, một người bình thường lựa chọn chính xác.”

Nói xong, anh ấy nói với vệ: “Mời vị tiên sinh có chút mất khống chế này ra ngoài.”

Trần Húc Nhiên phẫn nộ nhìn tôi một cái, không đợi vệ ra đã nổi giận đùng đùng rời đi.

Tôi nói với Vương Tân Vũ: “Cảm ơn, hôm nào mời anh .”

16

Mẹ tôi nói Quang thường mượn danh tiếng của gia để vay tiền, rồi đến cho Sở Nguyệt.

Trong cơn tức giận, thông báo cho cả bạn bè trong giới nên không ai cho Quang vay tiền .

Ai ngờ Quang không vay được tiền, không không chịu trở về xin lỗi mẹ tôi còn vặn lại, đi ra ngoài .

Anh ta đối với Sở Nguyệt thật đúng là rất tình thâm nghĩa trọng. Tiền kiếm được phần lớn đều đưa cho Sở Nguyệt, giữ lại một ít cho bản thân đủ mua bánh bao hay mì tôm là được.

Còn bố tôi, cả tiền tiêu vặt mẹ tôi cho ông ta đưa hết cho Sở Nguyệt, còn bản thân ông ta nhà uống không tốn một đồng nào.

Ngay cả tiền mua thức , cũng lấy từ chỗ mẫu.

nói ông ta còn tiết kiệm được tiền mua cho hai mẹ con Sở Nguyệt một căn nhà.

Về phần Trần Húc Nhiên, trong nhà đã phá sản, còn lừa tiền bố mẹ hắn đi cho Sở Nguyệt.

Sau tôi thám tử tư báo lại, quả thực rất thán phục.

Tình cảm của ba người này đối với Sở Nguyệt, quả thực kinh thiên động địa. Đây thực ra là truyện nữ chính và dàn harem của cô ta đúng không?!

17

Đến khoảng giữa tháng, thám tử tư báo cho tôi biết bố tôi dẫn Sở Nguyệt đi bệnh viện, khám khoa phụ sản.

Người của bọn họ đi theo hỏi thăm một chút, thì ra là Sở Nguyệt thai.

Đứa bé là của bố tôi.

Sau xong, tôi tức giận cười lạnh một tiếng.

Ban còn sợ mẹ tôi buồn, có chút không đành lòng, không biết nên nói này với ấy thế nào. Không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy, ngay cả con cũng có rồi.

trách trong mơ, bọn họ sẵn sàng hy sinh tôi và mẹ để giúp Sở Nguyệt thượng vị.

Nếu bọn họ đã không thể chờ đợi, vậy thì tôi tặng cho họ một món quà lớn!

18

Hôm nay, bố tôi không nhà, lại cùng Sở Nguyệt đi kiểm tra thai sản.

Mấy ngày nay, ông ta bận rộn chăm sóc Sở Nguyệt, thường xuyên không thấy mặt nhà. Đối với mẹ tôi cũng không ân cần như , không giống như mỗi ngày đưa .

Hơn còn luôn đòi tiền mẹ tôi.

Mẹ tôi cũng nhận ra chút đó.

“Mẹ, mẹ cảm thấy bố con thế nào?” Tôi cẩn thận hỏi ấy.

Mặc dù đã quyết định nói với cả, nhưng tôi vẫn sợ ấy buồn.

Dù sao cũng đã vợ chồng với nhau hơn hai mươi năm kia .

Mẹ tôi cười nói: “Bố con à, không có bản lĩnh nhưng thắng chỗ biết lời. Lúc ông ngoại con giới thiệu cho mẹ không ít người môn đăng hộ đối, nhưng bọn họ đều yêu cầu mẹ sau này phải nhà chăm lo gia đình. Lúc ấy bố con vệ ty ta, nhìn thành thật bổn phận, đối với mẹ cũng một lòng chân thành, mẹ liền gả đi.”

Tôi cắn răng: “Mẹ, con nói với mẹ một , mẹ đừng buồn.”

Nụ cười trên mặt mẹ tôi dần dần thu lại.

ấy nghi hoặc nhìn tôi: “Nhiễm Nhiễm, con muốn nói với mẹ, sao lại trịnh trọng như vậy?”

Tôi cắn răng, lấy ảnh chụp bố tôi và Sở Nguyệt đi khám thai ra, đưa cho mẹ tôi.

“Sở Nguyệt thai, đứa bé là của bố.’

Mặt mẹ tôi lập tức trầm xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương