Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vị hôn phu của tôi một Thái tử gia vô cùng phóng đãng từ Bắc Kinh.
Anh ta qua lại với rất nhiều cô gái, nhưng lại khinh thường chạm tôi.
“Cái cặp đen của cô to hơn mặt, tôi thấy ghê tởm hơn nữa!”
Tôi cười thầm lòng.
Bốn năm nay, ngày nào cũng phải giả vờ yêu anh ta chết, tôi cũng mệt mỏi !
Cuối cùng cũng có thoát khỏi anh ta.
Nhưng , Cố Thương lại leo tầng 88, đôi đỏ hoe van xin tôi vứt bỏ anh ta.
Khi tôi bước riêng, trùng hợp nghe được một giọng nữ thanh tao:
“ ngồi người anh như thế , vị hôn thê của anh có tức giận không?”
Tay phải tôi dừng lại tay nắm cửa, không kịp đề mà vô tình đối mặt với Cố Thương.
Một cô gái mặc quần ngắn mát mẻ ngồi đùi anh ta, hai người dán sát nhau.
Cố Thương ngồi dựa ghế sô pha, lướt qua bờ vai nõn nà của cô gái về phía tôi.
Anh ta thấy tôi cũng không có chút bối rối nào.
Ngược lại cong môi cười, tràn ngập sự châm chọc:
“, vị hôn thê, tức giận không?”
Tất mọi người đều ngừng tay, về phía tôi không chớp .
Tôi biết, họ đều muốn xem nếu người vợ chính thức như tôi không được yêu thương sẽ tỏ phản ứng gì.
Cô gái nóng bỏng kia cũng quay đầu lại, nhưng hai cánh tay trắng nõn lại quấn chặt cổ Cố Thương hơn.
Cô ta không chút che giấu vẻ khiêu khích và khinh thường tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bước trước:
“Xuống đây.”
Giọng điệu lạnh lùng, chân thật đáng tin.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Có người tắt nhạc, im lặng nỗi có nghe thấy tiếng kim loại rơi.
trai Cố Thương thậm chí nuốt ngụm nước bọt: “Chị, chị dâu?”
Lúc cô gái kia bối rối vì bắt gian, ủy khuất mở : “Cố thiếu…”
Cố Thương dường như không ngờ đêm nay tôi lại cứng rắn như , nhẹ nhàng nhướng mày.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Âm thanh phát từ tôi đã không chút khí thế nào:
“Cái đó, chân anh ấy thương, cô anh ấy đau.”
Tôi sợ hãi giải thích xong, cẩn thận từng li từng tí nâng để che giấu sự căng thẳng lúc .
“Ha ha ha ha ha…”
thoáng chốc phát tiếng cười nhạo rung trời:
“Tôi tưởng đêm nay cô ấy hồn nhập ! Kết quả vẫn phương pháp yêu đương não tàn như trước!”
“Cố Thương, truyền cho chúng tôi cách dạy vợ ! sao mới có khiến vị hôn thê l.i.ế.m suốt bốn năm mà không hối hận?”
“Có phải Cố Thương rất giỏi chuyện đó không?”
Cố Thương cười lạnh, bật cười thành tiếng: “Cô ta? Cũng xứng?”
“Bộ đen của cô ta lớn hơn mặt, tôi ghê tởm nữa!”
“Cũng không biết sao mẹ tôi lại chọn cô ta nữa!”
Mọi người cười lớn hơn.
Cô gái mặc quần ngắn kia không những không xuống khỏi người Cố Thương, ngược lại trèo cao hơn.
Lúc , bọn họ cười run rẩy người, động tác không kiêng nể gì .
Tôi co quắp đứng ở đó, móng tay nhéo lòng bàn tay vô cùng đau hơn.
Cố Thương ngồi dựa về phía sau, bình tĩnh tôi giễu cợt.
“Cố Thương, sắp mười một giờ .” Tôi tận tình nhắc nhở.
11 giờ, giờ giới nghiêm mà Cố phu nhân đặt cho Cố Thương.
Cố Thương dù có hồ đồ mấy cũng không dám trái lại người mẹ có sức mạnh khống chế mình.
Mặt anh ta trầm xuống, chửi bới một câu: “Mất hứng!”
Anh ta dùng tay vỗ vỗ mặt cô gái, qua loa như vỗ chó:
“Xuống ! Lần tới anh sẽ tìm .”
Cô gái không chịu, bám chặt, nhỏ vừa ngọt vừa dính: “Không muốn để cho anh đâu…”
Kiên nhẫn của Cố Thương chỉ có ba giây, lúc cũng đã hao hết.
Một tay hất ngã cô gái:
“Đã nói lần sau , đúng không biết xấu hổ!”
Cô gái ngã mặt đất, vẻ mặt khó tin.
Người đàn ông vừa nhu tình như nước, sao có trở mặt nhanh như ?
Cô gái ngậm muốn khóc.
Cố Thương cũng không lấy một cái, nhấc chân ngoài.
Người đàn ông , luôn luôn bạc tình.
Tôi lắc đầu, vội vàng đuổi theo.
Tối nay Cố Thương uống rất nhiều, vừa xe tâm trạng liền trở nên u ám. Anh ta nằm đùi tôi, nhắm lại, lông mi dài lóe .
Tôi cẩn thận vuốt mái tóc đen của anh ta, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng anh ta.
Bốn năm qua, mỗi lần anh ta buồn bã, tôi đều trấn an anh ta như .
Động tác rất quen thuộc tự nhiên.
“Hạ Thiên, lần tới có mặc áo kẻ caro không? Thật quê mùa.” Anh ta đột nhiên mở .
Tay tôi giơ suýt nữa thì tát mặt anh ta một cái.
đen, áo ca rô, quần jean quê mùa anh nằm sấp người tôi nữa!
Quên , không tức giận với người mắc bệnh trầm cảm.
Tôi hít sâu vài hơi, bàn tay hạ xuống vẫn nhẹ nhàng như cũ.
“Sau mặc váy , tháo xuống, không chừng tôi có nhiều hơn vài lần.” Đại thiếu gia mở từ bi.
“Tôi người từ nông thôn tới, vốn quê mùa, anh không muốn tôi thì nhắm lại .” Tôi mạnh dạn trả lời.