Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Tạ Dịch không có biểu gì, hoặc có thể là tôi nhìn không rõ.
tôi thấy yết hầu anh khẽ động.
“Ừ, anh thích em.”
nói rõ ràng lại mang một giác mơ hồ, tựa một lời chú ngữ, điều khiển từng giác quan của tôi.
Niềm vui bí mật trong tôi bỗng chốc thoát khỏi mọi ràng buộc, lan tràn như lửa.
cùng lúc đó, nỗi tủi thân bị kìm nén bấy lâu cũng bùng nổ.
tôi run rẩy, hỏi anh:
“ tại sao anh không muốn ở em?”
Anh không trả lời.
Mỗi giây trôi qua trong sự im lặng chóc, tim tôi càng thêm lạnh lẽo.
Sau cơn cháy bỏng, chỉ còn lại tro tàn của nỗi buồn.
Trong bóng tối, dáng anh như tan biến, chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt.
Không.
Là đôi mắt tôi đang dần nhòe đi.
Trước khi mất mặt hơn nữa, tôi vội nói:
“Em đi trước .”
Vừa nói, tôi vừa bước nhanh ra .
Chỉ vài bước chân mà dài như cả một đời.
Dài đến mức tôi không thể kìm được những giọt nước mắt rơi .
Không này tôi sẽ mất bao lâu để vượt qua.
“Anh không phải không muốn.” Tạ Dịch vang lên phía sau.
Tôi sững lại, đứng im không phải làm gì.
bước chân của anh dần dần tiến lại gần.
Anh lặp lại, “Anh không phải không muốn ở em.”
Anh bước tới trước mặt tôi, tựa lưng vào cánh , chặn đường tôi, “Không được đi.”
Đầu óc tôi trống rỗng, không thể hiểu được ý định của anh, cũng không hiểu được tình huống trước mắt.
“Đới Cẩn,” Tạ Dịch hạ thấp , “Xin lỗi em, là anh đã trốn tránh.”
“Em còn nhớ đêm giao thừa đó không? Hôm ấy… anh vốn định đồng ý với em.”
Anh đang nói đến đêm giao thừa khi tôi tỏ tình đầu tiên.
Đêm đó có tuyết rơi , tôi nghe ngóng được rằng anh một mình ở phòng máy để viết code, liền mang laptop đến anh.
Ngồi cạnh anh, hỏi vài câu về tập, sau đó tôi mỉm cười nhìn anh.
“Đàn anh ơi, em có thể thường xuyên anh hỏi được không?”
Anh ấy nói: “Được.”
Tôi lại hỏi, ” Đàn anh ơi, em có thể thường xuyên anh mà không hỏi không?”
Anh không trả lời.
Tôi tiếp tục:
“Đàn anh ơi, hỏi là thật, muốn anh cũng là thật, thích anh là thật, muốn làm gái anh cũng là thật. Anh có đồng ý không?”
Anh giữ vẻ mặt không xúc, đáp:
“Không đồng ý.”
đó, hành trình yêu đơn phương dài đằng đẵng của tôi bắt đầu.
Tạ Dịch nắm lấy tay tôi, bàn tay thô ráp của anh nhàng xoa xát lên từng ngón tay tôi.
Anh nhàng thở dài:
“Lúc đó, anh thấy em trang điểm rất xinh, đeo đồng hồ và dây chuyền tinh xảo đắt tiền, lại em có điểm trung bình GPA đứng top đầu ngành, sắp được tuyển thẳng lên cao học. Cả người em đều rạng rỡ, như phát sáng. Còn anh lúc đó, không đủ tự tin để đứng cạnh em.”
“Anh nghĩ rằng, phải đợi đến khi anh đủ xuất sắc để xứng đáng với em, đó mới là khởi đầu thực sự của chúng ta. Nếu không, trong mắt em, anh chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển.”
“Anh không muốn trở thành trò tiêu khiển của em, Đới Cẩn. Anh muốn là chỗ dựa của em.”
Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, không phải đáp lại thế nào.
Những gì anh nói không sai.
trái tim nhiệt huyết lao vào yêu nhau không , là sự kìm nén.
Kìm nén để yêu một cách trưởng thành hơn.
Tạ Dịch tựa vào cánh , nói tiếp:
“Gần , anh tự hỏi, liệu anh có đang đặt sai trọng tâm không? Rõ ràng là vì yêu em, lại khiến em thất vọng. Nếu vì thế mà đánh mất em, thì tất cả những gì anh cố gắng đều trở nên vô nghĩa.”
Anh nhếch môi cười nhạt:
“Đới Cẩn, một cuộc sống không có em, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến.”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tạ Dịch, ôm em đi!”
22
Anh ấy ngẩn người một lúc, rồi kéo tay tôi đặt lên eo anh.
Anh ôm tôi vào .
nhàng thì thầm vào tai tôi:
“Anh có làm sai không?”
Tôi đặt tay lên mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo âu của anh:
“ em cho anh một cơ hội để trả lời lại.”
“Đàn anh à, em cũng rất giỏi đấy, có thể làm chỗ dựa cho anh nữa.”
Tạ Dịch khẽ cười, vòng tay ôm tôi chặt hơn:
“Chào em, gái của anh. Anh yêu em đến mất cả trí. Sau này anh sẽ bám em suốt ngày, đừng ghét anh phiền nhé.”
Ánh mắt anh rực sáng, tràn đầy yêu thương, nhìn đến mức tôi thấy choáng váng.
Tôi tiến gần anh một chút, hỏi:
“Em có thể hôn anh được không?”
“Không được,” anh lắc đầu, “chuyện đó phải để anh làm.”
Nói rồi, anh đưa tay ôm lấy sau gáy tôi và hôn .
Gương mặt anh phóng to trước mắt tôi, đôi mắt anh khép lại, hàng mi khẽ rung.
Trời ơi!
Tôi thật sự đang được Tạ Dịch ôm và hôn!
Môi anh mềm quá, động tác dịu dàng quá, tôi hạnh phúc quá.
Thật sự muốn bật cười mà.
Không được, không được, bây giờ không thể cười.
Nhịn cười quá đi mất.
Phụt haha—
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành .
Tạ Dịch nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc và tin.
“Xin lỗi, em vui quá… không nhịn nổi.” Tôi lí nhí nói, không dám nhìn vào ánh mắt trách móc của anh.
Thật mất mặt quá đi!
đầu hôn Tạ Dịch mà tôi lại cười phá lên.
Tôi len lén nhìn anh một cái, lí nhí hỏi:
“Có thể hôn lại nữa không?”
Anh “hừ” một , không phản ứng.
mặc kệ.
Tôi nâng mặt anh lên, cúi đặt môi mình lên môi anh.
Đáp lại tôi là một nụ hôn cuồng nhiệt như cuồng phong bão tố anh.
Chiến trường phòng nhanh chóng chuyển đến ghế sofa.
Tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng.
Không chỉ anh, mà cả tôi cũng đánh mất trí.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tạ Dịch vang lên.
Không nghe thì nó lại reo thêm nữa.
Tôi đẩy anh ra, bảo anh nghe máy trước đi.
Là đồng nghiệp gọi, nhờ anh xem xét một vấn đề.
Tạ Dịch vừa lầm bầm vừa bật đèn, đi đến chỗ bàn làm việc và ngồi mở máy tính.
Cách anh bước đi thật cuốn hút, tư thế ngồi cũng đẹp không thể tả.
Ông chủ Cua của tôi sao lại đẹp đến thế.
Nhìn góc nào cũng thấy đẹp.
Chân của Tạ Dịch không phải chân, mà là dòng nước xuân bờ sông Seine.
Lưng của Tạ Dịch không phải lưng, mà là hoa hồng Bulgaria.
Thật khiến tôi mê mẩn mất.
Kể cả vẻ mặt chịu khi bị quấy rầy cũng đáng yêu vô cùng.
Thật muốn hôn một cái.
Tôi lao đến, hôn chụt lên má anh một cái.
Ngay lập tức, đôi mày nhíu chặt của anh giãn ra, anh mỉm cười, xoa đầu tôi.
23
Khi Tạ Dịch xử xong công việc, cả mới nhớ ra vẫn chưa ăn gì.
Cùng nhau ra ngoài đồ ăn, tôi lén lút nhét tay mình vào bàn tay anh.
Anh siết chặt lấy tay tôi.
Sau khi ăn xong ở chợ đêm, Tạ Dịch bảo đi mua trà sữa. Kết quả chỉ thấy anh cầm về một ly.
Anh còn trước một ngụm.
“Sao anh không mua cho em?” Tôi hỏi.
Anh liếc nhìn cốc trà sữa khoai môn nóng trong tay:
“Em chung với anh là được rồi.”
“Em không chung đâu.”
Anh sốt ruột, lớn :
“Miệng còn hôn rồi, dùng chung một cái ống hút thì có gì mà sợ?”
Người đi đường ngang qua che miệng cười.
Tôi đứng.
Cả mặt nóng bừng như lửa đốt.
Tôi vội kéo Tạ Dịch qua một , nói nhỏ:
“Em chỉ thấy hôm nay nóng quá, không muốn đồ nóng .”
Anh bĩu môi, đáp:
“Anh không quan tâm, em phải chung với anh.”
Người đàn ông nhõng nhẽo này, sao mà đáng yêu được.
Tôi cúi một ngụm lớn cốc trà sữa.
Anh nắm tay tôi, mãn nguyện dắt tôi đi về.
Đi qua những con phố đầy ắp hàng náo nhiệt, qua những con ngõ vắng vẻ, qua những dãy nhà sáng đèn.
Khi nhập mã trên khóa , tôi nhận ra động tác của Tạ Dịch khác với tưởng tượng của tôi.
Anh bấm “100” trước, dừng lại nửa giây, sau đó mới bấm tiếp “106”.
Hóa ra là chia ra từng cụm.
Trước , khi cố gắng đoán ý nghĩa của mật mã, tôi nghĩ sáu chữ số là một dãy liền, thực ra phải tách thành nhóm ba số.
Hệ cơ số? Mã hóa?
Không hiểu sao, lúc này đầu óc tôi lại đặc biệt nhanh nhạy.
Trong chớp mắt, mọi khả năng đều được liệt kê trong đầu.
Ba số? Mã ASCII?
100 là chữ d, 106 là chữ j.
Đó là tên của tôi.
…
Hừ, thật là kín đáo đến mức chịu.
Rõ ràng thích tôi đến , mà suốt ngày tỏ vẻ lạnh lùng.
Nhìn bóng lưng của Tạ Dịch, tôi lén rủa thầm vài câu.
Nếu sớm anh thầm thích tôi, xem tôi có lao đến mà ôm chặt anh không.
Bây giờ lao đến ôm cũng chưa muộn.
Tôi bước tới, vòng tay ôm lấy eo anh phía sau.
Rồi úp mặt lên lưng anh.
Anh cố gắng quay người, bị tôi siết chặt, không thể nhúc nhích.
“Sao thế? Không cho hôn à?” Anh lườm tôi, có chút không hài .
“Để em ôm một lát đã mà.”
Anh đành chịu thua, đứng yên không động đậy.
Một lúc sau, Tạ Dịch khẽ hỏi:
“Tay em đang làm gì đấy?”
24
Đôi tay đang lén sờ thử cơ bụng của anh lập tức dừng lại.
Tôi cười ngượng:
“Em đang kiểm tra xem anh còn cơ bụng không mà…”
“ kiểm tra xong chưa?” anh nhấn nhá, mang theo chút ý cười mơ hồ.
Tôi lén lút luồn tay vào trong áo anh:
“Phải chạm trực tiếp mới kiểm tra kỹ được.”
Ngay khi ngón tay tôi vừa chạm vào cơ bụng, anh lập tức nắm lấy tay tôi.
Sau đó, anh thở ra một hơi dài.
“Đới Cẩn, em đúng là muốn mà.”
Nói xong, anh kéo tôi lên cầu thang.
Chuyện gì thế này! Chuyện gì đang xảy ra !
không phải chuyến xe đến nhà trẻ rồi!
Cơn mưa nhỏ nhè bỗng chốc hóa thành trận cuồng phong dữ dội, điên cuồng tàn phá mọi thứ trên đường.
Giữa màn mưa, một bông hoa vô danh nở rộ, kiên cường chống chọi với phong ba bão táp.
Khiến người ta không thể không nghĩ đến câu thơ:
“ đàn gảy trên dây lớn như mưa rơi dồn dập, dây nhỏ như lời thì thầm.
Âm thanh hòa quyện, ngọc lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc…”
Sáng hôm sau, tôi suýt trễ giờ lên lớp.
Thầy cực kỳ không hài .
Trong lớp, thầy chỉ đích danh tôi:
“Đới Cẩn, xem ra tâm trạng em rất tốt nhỉ? Cười vui vẻ thế kia. Mấy nội dung này em hiểu hết rồi à?”
Đều tại Tạ Dịch, tất cả là tại Tạ Dịch.
Làm tôi cứ muốn cười ngớ ngẩn suốt.
Có lẽ nhận được sự oán trách của tôi, vừa tan làm anh đã chạy ngay đến trường tôi.
Lúc đó, tôi đang ngồi trong phòng máy, tập trung viết mã, thì Tạ Dịch khí thế hùng hổ bước vào và ngồi cạnh tôi.
“Đàn em ơi, có thể để ý mình một chút không?”
Lúc này tôi mới nhìn thấy anh đã nhắn cho tôi sáu tin và gọi cuộc điện thoại.
“Xin lỗi mà, đàn em chỉ là bận quá . sau mình hẹn giờ trước để liên lạc nhé?” Tôi nắm tay anh lắc lắc, phát tín hiệu làm nũng.
“Nghe cũng hợp ,” Tạ Dịch ra vẻ trầm tư, “hay là mỗi ngày em báo cáo tiến độ học tập định kỳ với anh đi? Như không làm mất thời gian ai cả.”
Tôi nhớ lại dáng vẻ anh nghiêm khắc giảng cho người khác trước , lập tức rùng mình.
Đúng là bản sao của thầy !
“ ,” tôi vội xua tay, “em sẽ chăm chỉ kiểm tra điện thoại hơn, không làm phiền ngài đâu ạ.”
Anh cười nhạt một , rồi quay sang xem dự án tôi đang làm trên máy tính.
Sau đó, anh làm cho tôi một bảng kế hoạch tiến độ, yêu cầu tôi báo cáo đúng theo từng mốc thời gian.
Tôi ngơ người .
là kiểu gì thế này?!
Dưới ánh mắt sắc bén của Tạ Dịch, tôi chỉ còn ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Huhu, không còn cách nào khác, học bá do chính mình chọn, có quỳ thì cũng phải nghiêm túc mà học.
giác như bản thân vừa bước sang giai đoạn thứ của “hội những kẻ si tình bị lừa”.
(Hết)