Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tô Mạn trở nhà lúc tám giờ sáng.
tới đã lao vào thư phòng mách tội tôi mặt ba, rằng tôi đã tát cô ta một đám đông.
Nghe xong, ba tôi đưa cho cô ta một chiếc thẻ phụ, bảo muốn quẹt bao nhiêu quẹt.
Ông còn thuê hẳn một phòng khách sạn cho cô ta, dặn tự đứng ra tổ chức một trà , để kết giao với những người trong giới thượng lưu.
Tô Mạn cầm chiếc thẻ tín dụng, lắc lư mặt tôi, vẻ mặt đắc ý:
“Ba nói em không cần thông qua chị cũng có thể làm quen với mấy người lớn đó.”
trà đó tôi không đến.
Nhưng nghe nói để chuẩn bị cho lần ra mắt đầu tiên này, Tô Mạn mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày, cuối cũng đại thắng.
Sáng hôm , không ít phu nhân giàu có tìm đến tôi, khen ngợi Tô Mạn lễ phép, còn nói cô ta tặng họ rất nhiều túi hiệu và trang sức đắt tiền làm quà.
Tôi chỉ mỉm cười đáp lễ, lịch sự mời họ lần ghé lại.
Kể từ đó, Tô Mạn càng vênh váo khi đứng mặt tôi.
Thậm chí còn dám nói với ba rằng cô ta muốn vào công ty làm tổng giám đốc.
Ba tôi nghe xong có phần mừng, nhưng nghĩ đến mạng lưới quan hệ dày đặc trong giới của tôi, ông vẫn khuyên cô ta đợi thêm một thời gian.
Tô Mạn không chờ nổi, quyết tâm chứng minh năng lực với ba nên lại tổ chức thêm một trà nữa.
Lần này khách mời đông , địa điểm hoành tráng .
Đúng lúc tôi đang bị Doãn Trạch ép đến kiệt sức, nên cũng coi như mượn cơ này tìm đối tác .
Vì thế, lần này tôi đến.
Tô Mạn mặc một chiếc váy dài trắng tinh, đi lại các vị khách, xã giao qua lại, nói cười ra vẻ rất giống người trong giới.
Đột nhiên điện thoại trong túi cô ta reo lên, cô ta nghe đi phía ít người .
Tôi liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý hiểu ý đi theo.
Chưa đầy hai phút, trợ lý quay lại, cúi đầu nói nhỏ:
“Xong rồi, thưa tổng.”
Ban nãy tiệc đang phát nhạc piano, đột nhiên âm thanh bị cắt ngang, thay vào đó là tiếng thoại hai người vang lên khắp nơi.
“Con bảo ba đến đón mẹ đi mà! Bao giờ mẹ được sống trong nhà to?”
“Mẹ sốt ruột, hôm nay con sẽ nói với ba. Chỉ là bạn của Tô Lê cứ nói cướp đồ của chị ấy…”
“Cướp gì mà cướp? Là tình cảm ba mẹ nó có vấn đề, liên quan gì đến ! Ba con yêu mẹ nhất, con chính là minh chứng rõ ràng nhất. Con phải đường đường chính chính cho họ thấy, ai là người chiến thắng sự!”
Cuộc đối thoại Tô Mạn và mẹ cô ta vang lên rành mạch từng chữ từ hệ thống âm thanh của tiệc.
Ban nãy trợ lý của tôi đã bỏ một chiếc micro mini vào túi xách của cô ta, kết nối bluetooth vào hệ thống loa.
Tôi bình thản nhấp một ngụm trà.
Các vị khách đang cười nói rôm rả nãy giờ im phăng phắc.
Tiểu tam leo lên chính thất mà còn dám tuyên bố là người chiến thắng?
là lật đổ tam quan!
Tô Mạn cố gắng nịnh nọt các quý bà để chen chân vào giới xã giao, nhưng tiếc là ai trong đây cũng phải kẻ ngốc.
Bà Trương – người từng khen ngợi Tô Mạn – bây giờ mặt lạnh như tiền.
Tô Mạn vẫn chưa hay biết ngoài, hớn hở quay lại, liền phát hiện ánh mắt của mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
Bà Trương không nói một lời, ngay mặt Tô Mạn dốc ly hồng trà xuống đất, rồi xách túi bỏ đi.
Lần lượt các khách mời khác cũng kéo nhau rời khỏi.
Mặt Tô Mạn tái nhợt, hoang mang đứng tại chỗ:
“Mọi người đi… Bà Trương…”
Khi tất cả đã đi hết, cô ta thấy tôi ngồi một thảnh thơi thưởng trà, ánh mắt như đang xem kịch, nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào tôi:
“Là chị gài bẫy em đúng không?!”
Tôi nhàn nhã dựa lưng vào ghế, cầm tách trà, khẽ cười:
“Tôi có bắt mẹ cô nói mấy câu đó đâu. Còn chưa vào cửa mà đã đắc tội hết mấy bà phu nhân này, này sống kiểu gì đây.
Tôi biết hai mẹ con cô đang tính gì. mơ mộng nữa.
Nếu không , trách tôi không nương .”
5
đến nhà, Tô Mạn lại chạy đi mách ba tôi.
Tôi ngồi trong phòng khách nghe rõ mồn một, chỉ nhếch môi cười lạnh.
đúng là: ghê tởm đến mức khiến “ghê tởm” cũng phải nể mặt mà vỗ khen ngợi – đúng là đỉnh của ghê tởm.
ăn cơm tối xong, cô giúp việc đến gọi tôi:
“Nhà họ Giang đến rồi, đang ở dưới lầu bàn đính hôn với ông Tô, mọi người đang đợi cô dưới lầu.”
“Tôi biết rồi.” Tôi tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, uể oải bước xuống.
tôi và Giang có tí tình cảm nào, đơn thuần là hai bắt vì lợi ích.
Anh ta có nhắn tin hay không, có yêu tôi hay không, có liên lạc hay không – có gì quan trọng.
Giá trị duy nhất của Giang là mở cho tôi một cánh cửa bước vào lĩnh vực y tế, giúp công ty tôi tiến xa . Thế thôi.
Mẹ của Giang thấy tôi, cười tít mắt:
“Cô bé Tô Lê này mà xinh thế không biết!”
Ba Giang cũng gật gù:
“Đúng đúng, là phúc của nhà chúng tôi đó!”
Tôi mỉm cười ngồi xuống, trò với họ bằng phong cách tiếp khách hàng.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ lầu trên, Tô Mạn chạy thình thịch xuống.
Mọi người quay đầu vào cô ta.
Tô Mạn mím chặt môi, nắm chặt điện thoại trong :
“Người Giang thích là em!”
Ba tôi lên tiếng :
“Nói linh tinh gì đấy!”
“Con không nói linh tinh! Hôm đi Tô Lê, đó là lần đầu tiên con gặp anh ấy. đó bọn con còn đi núi Phượng Hoàng ngắm , xem cả bình minh với nhau!”
Trán ba tôi giật liên hồi, lần hiếm hoi ông nổi giận với Tô Mạn:
“Con lên lầu cho ba ngay!”
“Ba! gì tốt cũng là của chị ấy hết vậy? Từ nhỏ đến lớn con có gì! Bây giờ gặp được người con lòng thích, mà anh ấy cũng thích con! Hôm nay anh ấy không đến đây, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho lòng trung thành của anh ấy với con!”
Tôi cau mày nghe cô ta bày tỏ hùng hồn.
Chỉ thấy một điều: người khốn nạn trời thu xếp, còn người ngu ngốc ai cứu nổi.
Ba Giang nhíu mày, mặt nặng trịch:
“Con dâu nhà họ Giang, tôi chỉ nhận Tô Lê.”
Mẹ Giang quan sát Tô Mạn, giọng điềm đạm mà sắc bén:
“Cô bé à, không phải đàn ông dẫn đi ngắm với ngắm bình minh là thích cô đâu. Giang từng tiết kiệm từng đồng khi ra trường, chỉ để mua cho Tô Lê một chiếc vòng đắt đỏ. Nó nói với tôi, đó là để khóa chặt Tô Lê lại .”
Tô Mạn sững người, sắc mặt có chút khó coi.
Tôi thoáng qua là hiểu ngay.
Tô gia đúng sản sinh ra loại… hàng rẻ tiền, muốn không bắt giặc đấy.
Dưới ánh mắt soi xét của ba mẹ Giang, bệnh tự tôn của Tô Mạn phát tác, mở miệng buông lời không biết xấu hổ:
“Nhưng trà , anh ấy đã tỏ tình với con. Tối đó… cũng là đêm đầu tiên của tụi con…”
“Khụ khụ khụ…” Mẹ Giang sặc nước trà.
Ba Giang đứng bật dậy, nét mặt đầy giận dữ của một người cha thất vọng:
“Chúng tôi xin phép …”
Nhà họ Giang đi rồi, Tô Mạn ngồi cạnh ba tôi khóc không ngừng, chôn mặt vào đầu gối, vai run bần bật, ra vẻ đáng thương vô .
Ba tôi dỗ dành mấy câu không ăn thua, cô ta lại càng khóc to .
Y như thể tôi cướp vị hôn phu của cô ta vậy.
Cuối , ba tôi bất lực nói:
“Chờ nhà họ Giang hỏi xem thái độ của Giang thế nào đã. Mạn Mạn, khóc nữa.”
Nghe thế, Tô Mạn đứng dậy, lau nước mắt đỏ hoe:
“Anh ấy nhất định sẽ chọn con.”
nghe xong, tôi liền mở danh bạ, bấm gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây kia còn chưa kịp nói gì, tôi đã bật loa ngoài, cất giọng :
“ tối nay, anh nghe nói rồi chứ?”
“ Tô Lê lại phải giận? Em gái em cũng ảo tưởng quá rồi! Chỉ ngắm vài vì , ngắm bình minh mà tưởng là tình yêu à. giận mà, anh chặn liên lạc với cô ta, không gặp lại nữa đâu. Anh với cô ta đâu có nói nổi gì. Kinh tế, cổ phiếu hỏi gì cũng mù tịt, này anh…”
Giang còn đang thao thao bất tuyệt “thể hiện lòng trung thành”, tôi ngẩng đầu sang Tô Mạn – khuôn mặt cô ta càng lúc càng trắng bệch.
Đến cuối , môi run cầm cập, nước mắt tuôn ra không dứt.
Tôi mỉm cười cô ta, như có gì, lạnh nhạt cúp máy, rút khăn giấy ra rồi bốp – tát vào mặt cô ta một :
“Lau nước mắt đi. Thứ mất mặt.”