Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
“Tự lại tôi với Từ Gia Bình đi, hai vợ chồng với nhau bao nhiêu năm nay, có khi đòi ba mẹ một đồng ? Ba mẹ bệnh, chuyện dưỡng già, ăn uống sinh hoạt phải đều do tụi tôi lo sao?”
“Giờ thì hay rồi, tới lúc quản tiền thì chị lại nhảy ra giành cho bằng được!”
Chị chồng sụt sùi như thể mình mới là người bị oan:
“Không phải tại tao không có tiền sao? Có tiền thì tao hiếu kính với ba mẹ chắc?!”
“Không có tiền cũng phải có tấm ! cho đàng hoàng đi rồi hãy tính chuyện khác. Chứ suốt ngày làm loạn như cái cây khuấy phân, khiến nhà không ai ổn!”
“Đừng có chằm chằm vào đống tiền ba mẹ để dành dưỡng già nữa. Tiền mà đưa cho Từ Gia Bình giữ thì đời này nó mang họ Từ, chứ rơi vào tay chị thì ai sẽ trôi về đâu? Huống hồ gì, giờ mẹ chồng chị cũng thành mẹ kế của ba rồi, chị với người ta mới là người một nhà!”
Lập luận của tôi chặt chẽ không kẽ hở, khiến Từ Gia nhất thời ngắc ngứ không phản bác thế .
Cuối , chị ta nổi đóa:
“Cho dù phải kiện ra tòa, thì số tiền cũng có phần của ba tao!”
Mẹ chồng tới đây thì vỡ trận hoàn toàn.
Bà vung tay tát một cái thẳng vào mặt chị chồng:
“Kiện ? Mày định kiện ai? Muốn ba mày ra tòa kiện mẹ mày đúng không?”
“Mày muốn chia tiền cho ba mày rồi ba mày đem đi nuôi mẹ kế mày hả? Mẹ hiểu rồi, mày đúng là có tính toán đen tối thật!”
“Từ Gia , từ hôm nay mẹ không có đứa con gái như mày nữa!”
Nói rồi mẹ chồng ném thẳng túi xách của chị ta ra cửa.
“Mày biến ngay cho tao!”
hành lang, hàng xóm láng giềng lại được dịp hóng chuyện, từng cái đầu ló ra xem không sót một cái.
Chị chồng mất mặt tới mức lóc chạy xuống lầu.
Từ Gia Bình ngồi an ủi mẹ chồng đang rấm rứt.
Tôi ngồi trên giường, trong chỉ lặng lẽ suy nghĩ: cuộc sau này rồi sẽ ra sao đây?
17
Sợ mẹ chồng có chuyện, Từ Gia Bình quyết định ở lại nhà trông bà.
tới mấy hôm, mẹ chồng đích thân đến tìm tôi, bảo tôi về.
“Mạt Lỵ , kia là mẹ hồ đồ, nhẹ dạ tin, bị Gia xúi bẩy. Mẹ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
“Giờ mẹ đã rõ rồi, ba con với Gia ai thật với mẹ . Sau này mẹ chỉ muốn ổn cho đời thôi.”
“Mẹ hứa, sẽ chăm sóc Cẩn Nhi thật tốt. Sau này con nít chạy nhảy mắt, mẹ cũng không còn bực bội nữa.”
bà nói thế, tôi không lên tiếng, cũng không tỏ thái độ.
Ngược lại, ba mẹ tôi lại nói đỡ cho mẹ chồng, khuyên nhủ rất lâu, cuối cũng thuyết phục tôi về.
Nể mặt Từ Gia Bình, tôi chuyển về nhà chồng.
Mẹ chồng cũng thay đổi hoàn toàn, cần mẫn, hiền hòa, chăm sóc cháu kỹ lưỡng hơn hẳn đây.
Tôi và Từ Gia Bình cũng tâm đi làm.
Thời gian trôi qua được vài tháng, khi mọi chuyện dường như đã trở lại bình, thì một tin dữ từ phía chị chồng lại ập đến.
Hứa Cường – chồng của Từ Gia – xảy ra xung đột với ba chồng tôi, trong cơn nóng giận đã đẩy té từ trên cầu thang xuống.
Tôi và Từ Gia Bình lập tức đến bệnh viện, lúc ba đã được đưa vào phòng mổ.
Sau giữ được mạng, nửa thân dưới đã hoàn toàn.
Từ Gia Bình tức đến run người, lập tức báo cảnh sát.
18
Chị chồng quỳ rạp dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem, van xin mẹ chồng và Từ Gia Bình tha cho chồng mình.
Tuy ba mẹ chồng ly hôn, mẹ chồng thì đã hoàn toàn nguội lạnh.
“Gia Bình , mấy chuyện này con với Mạt Lỵ tự quyết đi, mẹ mệt mỏi lắm rồi.”
Nói xong bà đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa lại, không thèm trả lời gì thêm.
Chị chồng không trông mong được gì từ mẹ, đành sang gào với Từ Gia Bình:
“Em nhất định đừng để rể vào tù! Nếu ảnh mà bị bắt, tương lai của hai đứa nhỏ coi như tiêu rồi!”
Mặt Từ Gia Bình lúc này đen như than:
“Chị còn mặt mũi mà ? Mọi chuyện bắt đầu từ chị đấy! Giờ ba bị , chị chỉ nghĩ đến thằng chồng chị thôi sao?!”
Chị ta sụt sùi, không chịu đứng lên.
Lúc này Hứa Cường cũng đã hiểu cái giá phải trả cho một phút bốc đồng. Hắn cũng quỳ xuống đất, cầu xin Từ Gia Bình:
“Em rể , vì nể mặt thằng cháu ngoại, tha cho một lần đi. Hứa Cường sau này có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cho em!”
Tôi liền tiếp lời:
“Không cần chờ tới sau này đâu. Bây giờ cho một cơ hội để chuộc lỗi đây.”
Chị chồng nôn nóng hỏi:
“Cơ hội gì?”
“Ba bị rồi, sau này ai chăm sóc ấy? Tụi tôi có thể không kiện rể, từ giờ trở đi, chuyện dưỡng già, chăm sóc ba – đều là trách nhiệm của hai người.”
Chị chồng và Hứa Cường lập tức sững người, cúi đầu không nói nổi một câu.
Dĩ nhiên là bọn họ không muốn. Chăm một người nửa người, vừa cực, vừa tốn, lại vướng víu.
tôi cũng phải cái thùng nước rỗng để người ta múc mãi không .
Ba chồng đã chơi bời đủ rồi, thì cũng đừng mong về hưởng phúc.
Còn mẹ chồng, nếu bà ta khôn ra, thì cứ ổn với tụi tôi.
Còn nếu động thương xót, muốn lại với ta, tôi sẵn sàng một vé khứ hồi tiễn hai người về quê dưỡng già.
Nói trắng ra là: ai muốn sao thì tôi chiều, tôi chỉ không chịu khổ thay người khác.
Từ Gia Bình cũng đã nghĩ thông suốt, liền mất kiên nhẫn gằn giọng:
“Suy nghĩ cho kỹ đi, muốn ngồi tù hay là chăm ba tôi?”
19
Chị chồng không cam , giọng nghẹn ngào đáng thương nói với tôi:
“Mạt Lỵ , em cũng dạo này chị khổ sở lắm mà…”
Tôi không thèm đợi chị ta than vãn xong, sang Từ Gia Bình dứt khoát:
“Đừng lằng nhằng nữa, báo công an đi.”
Từ Gia Bình lập tức cầm lấy điện thoại.
“Bọn tôi chăm! Chăm là được chứ gì!”
Hứa Cường gào lên trong tuyệt vọng.
Tôi và Từ Gia Bình nhau, không nói gì, rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.
“Haizz…” Hứa Cường ngồi bệt xuống đất, ôm đầu như thể thế giới sụp đổ.
Tôi mặt lạnh như tiền, móc điện thoại ra gọi:
“Tôi gọi luật sư tới ký thỏa thuận.”
Chị chồng vội vàng ngăn tôi lại:
“Bọn em đã đồng ý rồi, chị còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi cần sự ràng buộc pháp lý.”
Luật sư nhanh chóng có mặt.
mặt luật sư, tôi và Từ Gia Bình chị chồng ghi rõ từng điều khoản về việc chăm sóc ba chồng.
Từ nay về sau, tất việc liên quan đến ba – từ y tế, ăn ở, sinh hoạt – đều do Từ Gia và Hứa Cường phụ trách.
Nếu hai người họ ly hôn, thì toàn bộ trách nhiệm sẽ do Hứa Cường một mình gánh.
ra, chị chồng tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản của ba mẹ.
Khi đọc đến điều cuối , chị ta cắn môi thật lâu, ký.
Hứa Cường nóng ruột:
“Ký nhanh đi! Cô hại tôi đến mức này còn đủ ? Muốn tôi vô tù luôn hay sao?!”
Cuối , chị ta vừa vừa ký tên vào bản thỏa thuận.
Thật ra, nếu ngay từ đầu chị ta đối xử tử tế với tôi, tôi cũng đến mức tính toán như vậy.
Dù gì, chị ta và Từ Gia Bình đều là con cái ba mẹ chồng, vốn dĩ nên có quyền và nghĩa vụ như nhau.
chị ta lần này tới lần khác thủ đoạn, dạ đen tối không đáy.
Đã vậy, chị càng muốn cái gì – tôi càng không để chị có được cái .
20
đây, chị chồng quậy cho nhà tôi ngày .
Giờ thì hay rồi, tới phiên nhà chị ta tanh bành như nồi lẩu bị úp ngược.
Mẹ chồng của chị ta cũng khôn lắm, tin ba chồng tôi bị là không thèm bén mảng tới bệnh viện một lần.
Sau khi xuất viện, vợ chồng chị chồng định mang ba về nhà mẹ chồng chị ta gửi.
Kết quả là bà kia đổi khóa cửa, đóng im ỉm, mặt dày cỡ cũng không chịu mở.
Vợ chồng chị chồng đứng khô họng, lưỡi rụng, mà bà lạnh như tiền.
Chỉ lạnh nhạt quăng một câu:
“Tôi với ấy không có quan hệ pháp luật gì , giờ chỉ gọi là qua lại vài bữa thôi.”
Ba chồng tôi vậy, nằm trên cáng tức đến trào nước mắt.
Cuối , phải về chen chúc trong cái nhà nhỏ của chị chồng.
Còn mẹ chồng tôi thì gần như cắt đứt liên lạc với chị ta.
Điện thoại không , tin nhắn không trả lời.
Trong thời gian , chị chồng từng đến nhà một lần.
Người thì tiều tụy, gầy rộc đi vòng, vẻ mặt mỏi mệt như người sắp đổ bệnh.
Chị ta tha thiết cầu xin:
“Mẹ ơi, con thật sự không chịu nổi nữa… Ba bị xong tính tình thay đổi, dễ cáu gắt, cực khó chăm. Mẹ có thể…”
“Không thể. Nếu không chịu nổi thì đi mà tìm mẹ chồng con. Dù sao chồng mẹ từng giúp bà ấy chăm chồng, giờ bà ta cũng nên báo đáp rồi.”
Tôi lặng thầm vỗ tay cho sự tỉnh ngộ muộn màng đầy dứt khoát của mẹ chồng.
Chị chồng không lay chuyển được, lại ôm mặt lóc rời đi.
21
Ba chồng bị tròn một năm thì đột ngột qua đời.
Trong suốt thời gian , tôi, Từ Gia Bình và mẹ chồng ai tới thăm .
Chỉ dì ba từng đến, kể lại:
“Hứa Cường nhét ba mày nằm ban công.”
“Trời nóng thì phơi nắng, mùa đông thì lạnh cắt da. Ba mày khổ không kể xiết!”
“Với lại… tôi vết thương cũ lành, lại thêm vết mới, quần áo không đủ che, mà tội !”
Tôi chỉ cười nhạt, không nói gì.
Dì ba hỏi khẽ:
“Chứ… chị không cái chết của ba chồng có gì bất thường sao? Không tính điều tra ?”
Tôi trả lời nhẹ nhàng:
“Mẹ chồng không có ý kiến gì. Tôi là con dâu, không tiện chen vào.”
Vừa nói vừa cười tươi tiễn dì ba về.
Chuyện cũng coi như kết thúc ở đây.
Còn việc ba chồng chết có phải “tự nhiên mà mất” không, ai quan tâm?
Sớm hay muộn thì cũng là cái kết cho một già ích kỷ, phản bội vợ con.
Miễn là chị chồng mình , thì tôi cũng ngủ ngon mỗi đêm.
Bởi vì…
Thời đại này luôn có cách riêng để đào thải những thứ trái với đạo lý.
Người thường như tôi, chỉ cần đứng mà xem — không cần phí tâm.
(Toàn văn hoàn)