Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bừng tỉnh, định thích với anh rằng tôi không cố ý gọi anh là anh, là vì tôi tỉnh khỏi giấc mơ đẹp kia mà thôi.
anh lại lời tôi.
“Ơi, có chuyện gì thế?”
Tôi gọi anh là anh, thế mà Tiêu Khải không giận.
“Không, không có gì, em đi vệ sinh thôi ạ.” Tôi vui mừng vào nhà vệ sinh, chạy vội qua .
Sau khi đi vệ sinh, tôi trở lại , lại tiếp tục giấc mơ trước .
Sáng sớm, tôi dậy sớm dọn dẹp rồi mở cửa, một mùi thơm xộc vào mũi.
Tiêu Khải bước từ trong bếp ra, anh cầm một ly sữa, rồi lại vào bữa sáng bàn: “Mau đi.”
Tôi bước tới, sợ hãi thốt : “Đại ca.”
Tiêu Khải nhíu mày, bàn đưa sữa giữa không trung khựng lại một giây, rồi đặt mạnh xuống trước mặt tôi.
Anh giận rồi sao?
Tôi cúi đầu sáng, không dám nói, không dám phát ra tiếng động.
Tiêu Khải một miếng bánh, mở miệng hỏi tôi: “Hè em đi đâu chơi?”
Công viên trí có không?
Tôi ngẩng đầu , cẩn thận anh.
“Đừng lề mề, nói đi!” Anh tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Em đi công viên trí.” Tôi cắn môi, cuối cùng nói ra mong trong lòng.
Các bạn trong lớp đều đã đi, có tôi là . Tôi rất ghen tị với họ, bao giờ dám nói với bố.
Nếu bố biết, ông không những không dẫn tôi đi, có khi m ắ n g tôi một trận nữa.
Tiêu Khải thì không như vậy, anh tôi, lẩm bẩm: “ thế thôi à?”
sáng sau, anh gọi tôi dậy rất sớm, đưa tôi công viên trí chơi.
đường đi, tôi rất phấn khích, Tiêu Khải không nói gì, vừa lái xe vừa ngân nga bài hát.
Vào trong công viên trí, thấy gì anh mua cho tôi, chẳng mấy chốc balo của tôi đã đầy ắp, ôm hai con gấu bông to đùng.
Các bạn nhỏ chạy tới, một bạn chạm vào con gấu bông của tôi, tỏ vẻ ghen tị: “ ơi, con Stella Lou là phiên bản giới hạn , ai mua cho vậy?”
Tôi ngẩng đầu Tiêu Khải, kiêu ngạo nói: “Anh trai mua cho .”
Tiêu Khải mỉm cười, không nói gì.
“Anh trai thật tốt.” Em nói xong lại chạy đi chơi cái khác.
Tôi rất đắc ý, cuối cùng tôi có anh trai rồi.
Đi thêm một đoạn, có một cửa hàng nhỏ treo đầy băng đô tai chuột Mickey, tôi lâu một chút.
“Mua.” Tiêu Khải lập tức nói.
“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu lia lịa, nay đã tốn rất nhiều rồi, bố tôi nợ anh một đống đấy.
Nợ quá nhiều, tôi sợ bố tôi không nổi.
Rồi tiếng “tít” vang .
Tiêu Khải cầm hai cái băng đô tai chuột Mickey đưa cho tôi.
Tôi nhập lấy, chợt nhớ giấc mơ đêm qua, thế là tôi đưa anh một cái: “Anh ơi, anh đội một cái nhé?”
“ ông ang đội cái làm gì!” Anh gắt gỏng, tỏ vẻ ghét bỏ.
Tôi mím môi, hơi thất vọng: “Dạ.”
Đi vài bước, Tiêu Khải vò đầu bứt tai, quay lại ngồi xuống trước mặt tôi.
Tôi ngớ người, nghiêng đầu Tiêu Khải.
“Đội cho anh đi!” Anh nói rất lớn.
“Dạ, dạ…” Tôi vội đội cho anh, không quên khen ngợi anh, “Anh đội đẹp thật đấy.”
Thật sự rất đẹp.
Tiêu Khải lườm tôi, khoát : “Tranh thủ thời gian chơi đi, chỗ chán quá.”
chúng tôi chơi rất nhiều trò, khi về rồi tôi rất vui vẻ.
Tiêu Khải thì mệt mỏi mức không nhúc nhích.
Tôi vuốt ve con gấu bông, quay lại nói với Tiêu Khải: “Anh, cảm ơn anh nhé, nay là ngày vui nhất trong đời em.”
Tiêu Khải giơ cốc nhẹ vào đầu tôi: “Trẻ con xíu, nói cái gì mà trong đời.”
Tôi gật đầu lia lịa, tôi sẽ nhớ kỹ ngày nay.
Nhớ cả đời.
6.
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa.
Trưa nay tôi không ngủ , nghe tiếng Tiêu Khải và em nói chuyện trong khách.
em khinh khỉnh nói: “Đại ca, tìm thấy Đậu Quân.”
Một khoảng trầm mặc.
em hạ giọng: “Đại ca, nếu không tìm thấy người, chúng ta phải nuôi con gái ông ta sao?”
Tôi vểnh tai nghe.
Tiêu Khải lạnh lùng nói: “Con không có nơi nào để đi, nếu tôi tùy tiện vứt con ra ngoài thì có khác gì tên khốn Đậu Quân đâu!”
em lẩm bẩm: “Chúng ta rõ ràng xấu xa hơn cả Đậu Quân…”
Tiêu Khải quát: “Cút cút cút!”
Tôi lén gọi điện cho bố.
thúc ông mau cho người ta.
Ông nợ không , để tôi không ở không của người khác, như thế thật là vô liêm sỉ.
Không ngờ bố tôi lại bắt máy, ông thì thào hỏi tôi là ai, tôi hỏi ông: “Khi nào bố cho người ta để đón con về?”
“Con cố chịu thêm một tháng nữa nhé, dạo vận may của bố rất tốt, chắc chắn sẽ thắng.”
Nói xong ông cúp máy.
Tôi buồn bã ngồi giường, suy nghĩ một chút rồi kể lại chuyện cho Tiêu Khải, anh bảo tôi đừng lo chuyện người lớn.
Tôi biết, tôi lo không , bố tôi là loại người …
Tiêu Khải càng ngày càng bận, tôi trưa xong, đang viết bài tập trong …
Một gái tóc đỏ, mặc váy ngắn bước vào, đạp cửa tôi, ngậm cây kẹo mút trong mồm rồi nhảy ngồi bàn tôi.
ta quanh căn , kéo váy tôi, cười khẩy: “Hàng hiệu cơ đấy.”
Hàng hiệu là cái gì? Tôi không biết.
“Mày là Tiểu Đậu Đậu?” ta dùng chân đá tôi.
Tôi gật đầu.
“Bao giờ mày mới chịu cút đi?”
Tôi không dám nói, bởi vì bố tôi nợ xong.
Mặc dù tôi có cơ hội bỏ trốn, nếu tôi trốn, Tiêu Khải sẽ khó đòi lại hơn.
Tôi ở đây, ngoan ngoãn làm một con tin.